Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 617 - Chương 617. Hẹn Hò 6

Chương 617. Hẹn hò 6 Chương 617. Hẹn hò 6

Chương 617: Hẹn hò 6

Bản mặt già của bà Tiết đỏ bừng: “Ngày nào không bịa đặt về tôi thì cô không thoải mái sao?”

Vừa ăn cơm trưa xong, bên ngoài đã vang lên tiếng xe Jeep, Toa Toa lập tức chạy ra: “Cha!”

Quả nhiên là Tiết Minh Dực về, anh sải bước đi như bay vào trong sân thuận tay xách con gái đang nhào tới lên.

Đại Quân và Tiểu Lĩnh quay đầu gọi anh một tiếng, sau khi chuyển tới quân khu, cứ cách vài ngày bọn trẻ lại có thể nhìn thấy cha, không còn giống trước đây nữa.

Lâm Tô Diệp hỏi anh ăn cơm chưa.

Tiết Minh Dực: “Anh ăn rồi.” Khi anh ra ngoài đã ăn ba cái bánh bao trên đường.

Anh nhìn thấy mẹ ngồi ở đó ngây người: “Mẹ sao thế? Không thoải mái sao?”

Lâm Tô Diệp: “Có tâm sự, không cần quan tâm nhiều.”

Tiết Minh Dực nói đưa cô ra ngoài.

Lâm Tô Diệp: “Vậy để em thay quần áo đã.” Ra ngoài cũng phải ăn mặc nghiêm chỉnh chút.

Tiểu Lĩnh dụ Toa Toa: “Có phải muốn ra ngoài cùng cha mẹ không?”

Ra ngoài chính là em trốn học, em không thể đi cùng giám sát anh được nữa!

Tuy rằng Toa Toa rất muốn ra ngoài cùng cha mẹ nhưng cô bé không thể trốn học, cô bé còn phải phụ trách các anh trai, giải quyết ưu phiền cho mẹ.

Cô bé lắc đầu: “Em đợi ngày nghỉ lại đi sau.”

Lâm Tô Diệp thơm con gái rồi ra ngoài với Tiết Minh Dực, anh lái xe còn cô ngồi ở ghế phụ lái.

Anh lái là xe Jeep kiểu cũ nên không có dây an toàn, nhắc nhở cô ngồi vững, sau đó khởi động xe.

Vì không vững, cho nên anh lái không nhanh.

Lâm Tô Diệp: “Hôm nay có chuyện gì sao?”

Tiết Minh Dực: “Hôm nay tạm thời không có chuyện gì, anh muốn dẫn em đi dạo.”

Lâm Tô Diệp: “…” Người ta đều là tạm thời có chuyện, anh thì lại tạm thời không có chuyện, thật đúng là khác người.

Tiết Minh Dực trực tiếp lái xe Jeep tới tòa nhà bách hóa đường Giải Phóng ở trung tâm thành phố.

Lâm Tô Diệp từng đi qua chỗ này, y tá trưởng Lao đã dẫn cô và cô út dạo qua, còn mua len nữa.

Đã hai năm chưa tới, nhìn cũng có hơi thay đổi, hình như là sơn hồng một lượt, trông mới hơn.

Lâm Tô Diệp: “Anh định mua gì hả?”

Tiết Minh Dực: “Mau cái đồng hồ cho em.” Vào thành phố rồi, sau này làm việc không có đồng hồ cũng không được.

Lâm Tô Diệp: “Ngày nào em cũng ở quân khu cần đồng hồ làm gì, đến đâu chẳng nhìn thấy giờ.”

Đúng giờ hát quân ca, vừa nghe bài gì đã biết là mấy giờ, đều không cần đến đồng hồ.

Tiết Minh Dực: “Vậy thì mua cái khác, em thích gì thì mua cái đó.”

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Anh lại có tiền thưởng hay gì hả? Sao không đưa cho em?”

Tiết Minh Dực nhìn xung quanh không có người mới nắm tay cô: “Cho em, em chẳng mua cho mình gì cả.”

Lâm Tô Diệp cười, giận dữ nhìn anh.

Cô đáp: “Em cũng không cần mua gì cả, ngược lại mua cái đồng hồ cho Minh Xuân đi, làm lỡ việc đánh nhau của con bé.”

Tiết Minh Dực: “Em nói là được.”

Hai người cùng đi vào khu hàng hóa ở bách hóa cao cấp trên tầng.

Từ sau khi Tiết Minh Dực làm tham mưu trưởng, càng ngày càng bận rộn, còn phải đưa ra rất nhiều quyết định liên quan đến toàn sư đoàn, hiển nhiên tính cách càng lúc càng thận trọng, con người cũng càng ngày càng nghiêm túc. Khi anh không nói chuyện người lạ không hiểu anh thật sự sẽ cảm thấy khí thế của người này quá mức lớn mạnh, khiến người không dám tùy tiện lại gần.

Khi anh và Lâm Tô Diệp đi cùng nhau sẽ tốt hơn rất nhiều, vẻ mặt sẽ ôn hòa hơn đến ngay cả anh cũng không biết, khóe miệng cũng thi thoảng mang theo nụ cười mỉm nhẹ, ánh mắt nhìn về phía cô càng thêm dịu dàng đến cực điểm.

Nếu cô đi chọn đồ ở một bên, anh sẽ ở bên ngoài đợi, ánh mắt của anh cũng sẽ không tự chủ được nhìn theo cô, không để cô rời khỏi tầm mắt của mình.

Người chồng cao lớn tuấn tú, khí chất lạnh lùng, người vợ bên cạnh thì lại dịu dàng xinh đẹp, làm trung hòa khí thế lạnh lùng của anh đi rất nhiều, rất dễ thu hút tầm mắt của người khác.

Hai người đi tới quầy đồng hồ, vừa vặn gặp nhân viên bán hàng Tiểu Phương, còn có một nhân viên bán hàng khác nữa.

Bọn họ đều nhận ra Lâm Tô Diệp, nhiệt tình chào hỏi.

Đối với người phụ nữ xinh đẹp như thế, hai năm không gặp càng ngày càng trẻ trung đẹp đẽ hơn, hiển nhiên ấn tượng càng sâu sắc hơn rồi.

Lâm Tô Diệp chào hỏi bọn họ, nói muốn mua đồng hồ.

Tiểu Phương nhiệt tình đáp: “Chị dâu, chị đi theo tôi.”

Đi đến quầy đồng hồ, cô ta hỏi Lâm Tô Diệp muốn mua loại thế nào, có yêu cầu thêm không, có đồng hồ mang lịch ngày nhưng đắt hơn một trăm.

Bình Luận (0)
Comment