Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 618 - Chương 618. Dám Tới Đây Tiêu Tiền, Sau Này Anh Khỏi Cần Về Nhà Nữa

Chương 618. Dám tới đây tiêu tiền, sau này anh khỏi cần về nhà nữa Chương 618. Dám tới đây tiêu tiền, sau này anh khỏi cần về nhà nữa

Chương 618: Dám tới đây tiêu tiền, sau này anh khỏi cần về nhà nữa

Đồng hồ kiểu nữ đều là loại khéo léo tinh tế một chút, của nam thì thô và rộng hơn.

Tiểu Phương giới thiệu đồng hồ tình nhân cho bọn họ.

Hiển nhiên Lâm Tô Diệp không mua một đôi, cô cầm cái kiểu nam lên nhìn.

Cô út khác với người khác, cô ấy thích đánh nhau với người ta, tóc đều là chị dâu cắt cho, không chịu dùng nơ buộc, cũng chưa bao giờ từng mặc váy, hiển nhiên đồng hồ cũng không cần kiểu nữ nhỏ mảnh, cô ấy sẽ ngại, trông không có sức, hiển nhiên phải là kiểu nam dây to rồi.

Lâm Tô Diệp nhìn thấy có một đôi phong cách khá trung tính, kiểu nam không đặc biệt thô to, kiểu nữ cũng không nhỏ mảnh cho lắm, cảm giác người đàn ông đẹp đẽ đeo kiểu nữ cũng được, mà nữ đeo kiểu nam đó cũng được.

Lâm Tô Diệp mua đồng hồ kiểu nam, chắc hắn cô út sẽ thích.

Tiết Minh Dực không hiểu sở thích của người ta, Lâm Tô Diệp nói gì thì chính là cái đó.

Bây giờ chức vụ của anh đã khác, phúc lợi định mức mỗi năm cũng nâng lên rất nhiều, bây giờ muốn mua gì đều đủ tiền, không cần đi xếp hàng đợi nữa.

Đương nhiên, số lượng cũng có hạn, Lâm Tô Diệp mua đồng hồ cho cô út sau đó lại đi dạo.

Tiết Minh Dực nhìn thấy một đôi giày da không tồi, chỉ nói mua đôi giày da cho Lâm Tô Diệp.

Cô vẫn luôn đi giày vải mình may, sau này đi làm vẫn phải có mấy đôi giày da.

Lâm Tô Diệp cũng không từ chối, dáng người của cô không thấp, cao một mét sáu lăm nhưng chân chỉ cỡ ba sáu, mua giày cũng rất dễ mua, đều là cỡ thường thấy.

Bây giờ kiểu thường thấy nhất chính là giày da mũi vuông, trông có hơi thô nặng, không thích hợp với chân của Lâm Tô Diệp, mu bàn chân của cô rất mỏng rất phẳng, không chịu nổi loại giày da hơi to, đi vào chân cô sẽ trông rất cồng kềnh.

Đôi giày này rất đẹp, mũi giày nhọn tròn, gót tầm trung, dây giày mảnh, không phải dây quanh mắt cá chân thông thường, chắc là kiểu mới nhập từ bên Hương Giang năm nay.

Quả nhiên Tiểu Phương cười bảo: “Ánh mắt của tham mưu Tiết thật tốt, đây chính là hàng mới tới, từ Hương Giang qua đây, trước đây chỉ có thể dùng ngoại phiếu đổi ở tiệm hữu nghị thôi đấy, bây giờ nới lỏng hơn rồi.”

Đương nhiên giá cả cũng không thấp, hai mươi lăm đồng!

Giày da khác chỉ tám đồng, cùng lắm là mười đồng, một đôi này bằng ba đôi nhà người ta.

Lâm Tô Diệp lập tức không nỡ, mua giày bình thường có thể mua được ba đôi, còn có thể mua một đôi cho mẹ chồng.

Tiết Minh Dực: “Lấy đôi này đi.”

Không để cô từ chối.

Lâm Tô Diệp rất đau lòng, dù sao cũng là tiền nhà mình.

Tiết Minh Dực nắm tay cô: “Tiền sẽ kiếm tiếp được.”

Lâm Tô Diệp lại có hơi không cam tâm, tiếp tục kiếm cái gì, sau khi anh thăng chức làm tham mưu trưởng không thể ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tiền thưởng ít đi, đương nhiên, không chấp hành nhiệm vụ bí mật sẽ càng an toàn hơn, hơn nữa hiện tại tiền lương và trợ cấp của anh cũng tăng lên một khoảng, chi tiêu trong nhà vẫn rất dư dả.

Chỉ là… cứ cảm thấy tiền mà anh vất vả kiếm được, cô lại không nỡ tiêu.

Nếu như cô cũng kiếm được tiền, vậy cô chắc chắn sẽ mua mà không đau lòng.

Nhưng vừa nghĩ đến cô may một bộ quần áo được có một đồng bảy, một đôi giày da phải tận bao nhiêu bộ đây?

Càng không nỡ mua hơn!

Tiết Minh Dực thấy cô cắn răng nhíu mày, bộ dáng tiếc của, lập tức thấy buồn cười, anh nắm tay cô, thấp giọng bảo: “Dẫn em đi ăn.”

Lâm Tô Diệp: “?”

Ở nhà hỏi anh đã ăn chưa, anh nói ăn rồi, bây giờ lại kêu đi ăn cơm!

Anh cố tình chọc em đúng không?

Mới tốn tiền đau đứt cả ruột còn đi ăn cơm, ăn cơm cái gì?

Tiết Minh Dực muốn dẫn cô tới loại tiệm cơm cao cấp đó, chuyên môn phục vụ bạn bè nước ngoài và Hoa kiều, nghe nói bên trong trang trí vô cùng cao cấp sa hoa, anh muốn dẫn cô vào trải nghiệm một lần.

Lâm Tô Diệp vừa nghe thấy lập tức trừng to mắt, bộ dáng “anh muốn thối nát sa đọa” sao, cô hung dữ nói: “Tiết Minh Dực! Loại nhà hàng này, một bữa cơm sẽ ăn sạch một tháng lương của anh mất, anh thật sự dám nghĩ tới à!”

Tiết Minh Dực buồn cười, khóe miệng cong lên, đây là đần tiên cô gọi tên anh ở trước mặt anh, đặc biệt là sau khi anh thăng chức cô càng ít gọi thẳng tên anh hơn.

Cô còn lộ ra vẻ tức giận như vậy khiến anh càng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy: “Ăn một lần cũng không có gì.”

Lâm Tô Diệp nghiêm mặt, dứt khoát bảo: “Anh muốn ăn gì? Em về nhà nấu cho anh!”

Tuy rằng cô biết chắc hẳn trong đó là những món như rượu vang và bò bít tết, nhưng cô cũng cố tình nói: “Cùng lắm chỉ là mì và sủi cảo, còn có thể có gì nữa?”

Tiết Minh Dực nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Hiển nhiên em nấu ngon hơn rồi.”

Lâm Tô Diệp đảo trắng mắt nhìn anh: “Trừ phi em kiếm được nhiều tiền mời anh ăn, sau này anh đừng hòng tới nơi này ăn cơm.”

Đặc biệt không cho phép tới với người khác, phụ nữ càng không được!

Dám tới đây tiêu tiền, sau này anh khỏi cần về nhà nữa!

Bình Luận (0)
Comment