Chương 619: Đi dạo
Không hung dữ một chút anh sẽ không biết mình lợi hại, chỉ muốn tiêu tiền lung tung.
Tiết Minh Dực ra vẻ sợ cô nổi nóng, ngoan ngoãn dẫn cô rời khỏi cổng nhà hàng cao cấp đó.
Lâm Tô Diệp rất vui vẻ, chủ động nhéo bàn tay to của anh.
Thấy thời gian còn sớm, nếu cô đã không chịu đi ăn, Tiết Minh Dực nói sẽ đi dạo công viên với cô.
Bên này có một công viên Nhân Dân, có giả sơn, hoa cỏ cây cối, hồ nhân tạo, mùa này không có hoa sen nhưng hoa hồng, tường vi, hoa la đơn vẫn còn, có thể ngắm.
Đi rồi lại đi, Lâm Tô Diệp phát hiện ra mình bị anh dồn đến bên đường rồi, còn dồn nữa cô sẽ giẫm vào trong bụi hoa mất!
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Tiết Minh Dực lại không chút dấu vết dựa sát cánh tay phải của mình vào cánh tay cô.
Lâm Tô Diệp nhìn xung quanh, hình như cũng không có người chú ý đến bọn họ, lúc này cô mới duỗi tay móc nhẹ vào cánh tay anh.
Tiết Minh Dực lại tiếp tục cùng cô đi dạo.
Bọn họ không biết người xung quanh đều hơi lén nhìn mình, khi Lâm Tô Diệp quay đầu nhìn xung quanh xem có người nào nhìn mình hay không, bọn họ lập tức thu lại tầm nhìn, làm như không có việc gì nhìn trời nhìn hoa nhìn nước, tóm lại là không nhìn hai vợ chồng đó.
Đang đi dạo thì đột nhiên Tiết Minh Dực dừng bước chân, Lâm Tô Diệp vẫn luôn khoác tay anh bị anh kéo lại cả người dựa lên người anh.
Tiết Minh Dực thuận thế đỡ cô, bàn tay to ôm eo cô.
Lâm Tô Diệp cho rằng anh cố tình.
Người này càng ngày càng xấu, nói lời hạ lưu với cô, bây giờ còn giở trò mờ ám!
Cô vội lấy bàn tay của anh xuống tránh cho bị người nhìn thấy, nếu như bị người đeo băng tay đỏ bắt lại, vậy hai người còn phải chứng minh mình là vợ chồng, mà vợ chồng cũng không được, bạn chỉ có thể thân thiết ở nhà chứ không thể công khai như vậy.
Quả nhiên, rất nhanh đã nhìn thấy bốn bác gái đeo băng tay đổ, ngoài miệng bọn họ còn léo nhéo: “Bên đó, phía sau Túy Ông Đình có một khu đất trống luôn có thanh niên trẻ ở đó giở trò lưu manh, đi, đi qua bên đó bắt!”
Khi bọn họ đi ngang qua Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực, thấy Lâm Tô Diệp xinh đẹp động lòng người, hơi đáng nghi! Lại nhìn Tiết Minh Dực cao lớn thẳng tắp, mặc quân trang trên người, tuấn tú lạnh lùng, có hơi dọa người, thoạt nhìn là hai vợ chồng, không giống kết đối tượng giở trò lưu manh.
Bọn họ coi như không nhìn thấy mà chạy thẳng đi.
Lâm Tô Diệp nhìn Tiết Minh Dực mà cười thầm.
Tiết Minh Dực: “Cười gì?”
Lâm Tô Diệp: “Anh cứ tiếp tục như vậy có thể trừ tà được đó.”
Ai nhìn thấy cũng hoảng hốt trong lòng, không thể lại gần anh trong ba mét.
Trên khóe môi Tiết Minh Dực hiện ra một nụ cười nhẹ, ý bảo Lâm Tô Diệp đi qua bên đó ngồi: “Ngồi một lúc đi rồi chúng ta về.”
Lâm Tô Diệp gật đầu, cùng nhau qua đó.
Tiết Minh Dực lấy khăn tay từ trong túi áo giúp cô lót lên ghế, đợi cô ngồi vững, anh nói muốn đi nhà vệ sinh.
Bên đó có nhà vệ sinh.
Lâm Tô Diệp: “Anh đi đi!”
Tiết Minh Dực sải bước đi về phía đó vòng qua một bụi cây, nói với một người đang lén lút trò chuyện ở bên đó: “Tham mưu Vương.”
Vương Phúc Thuận đang nói chuyện với người ta, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tiết Minh Dực truyền tới từ phía sau khiến anh ta sợ đến mức lập tức giật nảy mình, gần như quay phắt người lại.
Mặt anh ta đỏ lên, há miệng cứng họng: “Tham… tham mưu Tiết.”
Tiết Minh Dực không nhìn nữ đồng chí bên cạnh mà chỉ nói với Vương Phúc Thuận: “Trùng hợp.”
Vương Phúc Thuận gần như không dám nhìn anh, trước đây mọi người ở chung, chức vụ của anh ta còn cao hơn Tiết Minh Dực, nhưng bây giờ Tiết Minh Dực cao hơn anh ta, đừng thấy chỉ đeo thêm một chữ trưởng nhưng cũng là đỉnh cao mà anh ta không thể trèo lên được.
Nhất là loại khí thế không giận tự uy đó của Tiết Minh Dực khiến anh ta hoang mang rối loạn, ba phần chột dạ cũng biến thành mười phần.
Tiết Minh Dực lại không nói gì, chỉ gật đầu: “Tôi và vợ tới đây mua đồ vừa vặn gặp mặt, cùng nhau về không?”
Vương Phúc Thuận: “về, về!”
Tiết Minh Dực quay người rời đi.
Lúc này, đồng chí nữ ở bên đó nói chuyện với Vương Phúc Thuận mới mở miệng: “Ôi, có ý gì? Tôi và anh Vương nói chuyện đụng vào ai? Anh Vương, hôm nào anh tới nữa?”
Vương Phúc Thuận ra sức lắc đầu: “Không tới, không tới nữa.”
Anh ta vội vàng đi theo Tiết Minh Dực.
Đi được vài bước, Tiết Minh Dực dừng bước chân, thản nhiên bảo: “Tham mưu Vương, tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong anh tự mình rời đi, cũng không có ý đồng hành cùng tham mưu Vương.
Vương Phúc Thuận biết ý của Tiết Minh Dực rất rõ ràng, sau này không cần đồng hành nữa.