Chương 620: Ông trời đúng là mù mắt
Đây là phân rõ giới hạn, tuyệt giao, chán ghét mình?
Trong lòng anh lập tức trào lên nỗi hổ thẹn, anh ta muốn giải thích với Tiết Minh Dực, nhưng… lại không biết nên giải thích thế nào.
Con người Tiết Minh Dực này trông thì không thích nói chuyện nhưng thật ra anh rất thông minh hơn nữa còn trọng tình nghĩa, nếu anh đã như vậy, chứng tỏ rất thất vọng về mình.
Anh ta có hơi mất hồn mất vía, tại sao anh ta lại tới đây?
Vì anh ta chán ngấy Lưu Phụng Mai rồi!
Bây giờ Lưu Phụng Mai cả ngày há mồm khép miệng toàn là tiền, khắp người toàn mùi phân heo, buổi tối đi ngủ cũng khiến anh ta cảm thấy khó mà nhịn được.
Cô ta học chữ, vốn anh ta còn nghĩ cô ta có thể sẽ đổi một công việc khác, anh ta cũng đút lót luôn rồi, kêu người sắp xếp cho công việc thu phát báo giấy ở văn phòng, nhưng cô ta lại nói phát báo giấy cần nhiều người như vậy sao? Cô ta đi phát báo đúng là không biết trọng dụng nhân tài, cô ta phải cho heo ăn kia kìa!
Heo ở đây còn nhiều hơn ở bộ chỉ huy sư đoàn! Còn được ăn ngon hơn!
Mùi phân heo bám lên người cũng nồng nặc hơn!
Anh ta biết phần lớn người vợ chồng sau khi có con chính là bầu bạn sống qua ngày, người đến tuổi trung niên càng đừng nói đến tình cảm, chạm lên người vợ mình chẳng khác gì chạm vào tay trái tay phải của mình.
Mỗi ngày anh ta ngồi ở văn phòng không muốn về nhà, nếu như có đồng chí nữ khác tìm mình nói chuyện, anh ta sẽ cảm thấy mình thật đáng thương, hóa ra trên đời còn có người đẹp và tình cảm như vậy, nhưng lại xa cách mình.
Đương nhiên Tiết Minh Dực có thể không đứng ở vị trí của người khác mà nói, vợ anh đẹp như vậy, yêu kiều như vậy, nếu cho mình, cả đời mình cũng không rời không bỏ, mãi mãi không chán.
Lại nói anh ta cũng không đi quá giới hạn gì cả, anh ta chỉ nghẹn phát hỏng, ra ngoài tìm người… giải sầu, nói chuyện, tâm sự mà thôi.
Anh ta thật sự không làm gì khác.
Tiết Minh Dực như vậy khiến anh ta cảm thấy như thể mình bị phán tội vậy.
Nếu như tôi thăng chức làm tham mưu trưởng, ngày nào cũng bận rộn, tôi cũng sẽ không đi tìm phụ nữ khác giải tỏa tâm trạng vì tôi cũng bận.
Nếu như tôi có một cô vợ đẹp, tôi cũng không tìm người khác, tôi cũng sẽ cả ngày nghĩ về nhà ôm vợ.
Cần gì phải đối xử với anh ta như thế?
Anh ta cũng không ngủ với người phụ nữ khác!
Anh ta chỉ muốn tìm một người phụ nữ tri tâm nói chuyện mà thôi!
Tiết Minh Dực về tìm Lâm Tô Diệp, hai người cùng nhau về nhà.
Anh không ở nhà ăn cơm tối vì bộ quân sự còn có việc.
Lâm Tô Diệp ngồi trên ghế phụ lái, liếc mắt nhìn anh: “Bận như vậy còn nói mời em ăn cơm.”
Đang lúc hoàng hôn, ánh trời chiều từ phía tây rải xuống xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên gương mặt cô trắng nõn ấm áp, đôi mắt long lanh nước của cô cũng không tối tăm và vô thần theo năm tháng, ngược lại còn khiến tâm thần anh chấn động hơn cả lần đầu gặp.
Trái tim anh rung động, nghiêng người tới phủ lên người cô, nắm cằm cô hôn lấy.
Lâm Tô Diệp: “!”
Đang ở trong ngõ đó!
Cô đấm lên vai anh, lúc này Tiết Minh Dực mới buông ra với vẻ chưa thỏa mãn, ngón cái miết nhẹ lên môi cô, giúp cô lau sạch nước miếng.
Lâm Tô Diệp đỏ mặt không chịu được, người này quá xấu!
Xấu xa quá!
Trông rất ung dung thản nhiên mà dám làm như vậy!
Cô vội vàng mở cửa xe khoác túi lên cánh tay chạy đi, ngay cả tạm biệt cũng không nói với anh.
Tiết Minh Dực nở nụ cười cười, đẩy rèm cửa bên cửa sổ xe nhìn cô lao vào trong nhà, sau đó nhấn chân ga rời đi.
Đợi bọn họ rời đi cả rồi, trong ngõ lộ ra hai cái đầu lén lút.
Mã Minh trợn tròn mắt há hốc mồm: “Cát Phong, cậu nói xem cha của Tiết Viễn Chinh là… đang giở trò lưu manh sao?”
Thật ra từ cửa kính sau cũng không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy đột nhiên Tiết Minh Dực nghiêng người tới đè lên người Lâm Tô Diệp, động tác này chắc chắn là giở trò lưu manh.
Cát Phong đánh cậu ta một cái: “Đồ ngu, hai người họ đẹp như vậy có thể kêu là giở trò lưu manh được sao? Người ta… là ân ái.”
Cậu ta nói đến nghiến răng nghiến lợi, dù sao cũng chưa từng thấy cha mẹ mình ân ái như vậy bao giờ.
Quá tức rồi, đám người Tiết Viễn Chinh dựa vào cái gì có cha mẹ tốt như thế!
Tức chết đi được, Tức chết đi được!
Mã Minh: “Như vậy à.”
Cát Phong tức giận bảo: “Ông trời đúng là mù mắt, vậy mà cha mẹ bọn họ đều đẹp như thế! Dựa vào cái gì?
Mã Minh yếu ớt đáp: “Ba người bọn họ cũng… đẹp mà!”