Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 621 - Chương 621. Cô Vẫn Trong Sạch!

Chương 621. Cô vẫn trong sạch! Chương 621. Cô vẫn trong sạch!

Chương 621: Cô vẫn trong sạch!

Lâm Tô Diệp về đến nhà nhưng không dám vào nhà trước mà đi vào nhà tắm trốn, bình ổn tâm tình một chút.

Cô luôn có một loại cảm giác bị tất cả mọi người nhìn thấy, sau đó nghĩ ngợi cẩn thận, trong xe Jeep của Tiết Minh Dực hai bên cửa sổ đều treo rèm, từ phía trước bị ánh nắng phía tây chiếu tới, bên ngoài nhìn vào quá chói, tuyệt đối không thể nhìn thấy bên trong có gì.

Cửa kính phía sau xe quá nhỏ, còn bị ghế sau che, cũng không nhìn được gì.

Cho nên cô vẫn trong sạch!

Cô xây dựng tâm lý xong cho mình rồi lại trách Tiết Minh Dực, người nào sao càng ngày càng… to gan thế chứ!

Cô vào trong nhà, bà Tiết và đám trẻ đã ăn cơm xong, Lam Hải Quân cũng ở đây, đang làm bài tập về nhà với Đại Quân và Tiểu Lĩnh, Toa Toa thì lại đọc bài tập về nhà.

Bà Tiết vẫn còn ngây người.

Lâm Tô Diệp đi vào nhà bếp nhìn, trong nồi còn phần cơm canh, cô bưng ra ngoài chuẩn bị ăn cơm: “Minh Xuân chưa về sao ạ?”

Bà Tiết không đáp lời.

Đám trẻ nói cô út vẫn chưa về nhà.

Lâm Tô Diệp ăn cơm trước.

Lại nói Tiết Minh Dực về đến bộ quân sự, chỉ thấy Tần Kiến Dân với mái đầu tổ quạ, hai quầng thâm dưới mắt đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ lên án.

Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, hôm nay thủ trưởng không tới họp, cậu cũng cho tôi leo cây luôn? Cậu nhìn tôi có mệt không hả?”

Tiết Minh Dực: “Thủ trưởng không tới, tôi cũng cho mình nghỉ nửa ngày.”

Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, cậu không có tình người.”

Tiết Minh Dực: “Tôi đi hẹn hò.”

Tần Kiến Dân càng ghen tỵ hơn: “Em dâu khen cậu sao? Cậu có nói với cô ấy là tôi dạy cậu không?”

Tiết Minh Dực nghĩ ngợi, cuối cùng cô đỏ mặt chạy đi chắc hẳn là hài lòng, anh đáp: “Không có thời gian nói về cậu.”

Tôi và vợ hẹn hò, nói về cậu làm gì.

Tần Kiến Dân hai tay ôm đầu: “Lão Tiết, cậu ôm được vợ vào nhà là đá bà mai qua tường luôn đúng không? Nói thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt về tôi cho em dâu chứ.”

Tuy rằng kinh nghiệm yêu đương của anh ta bằng không, nhưng anh ta rất thích làm thầy dạy yêu cho Tiết Minh Dực. Ngày nào cũng đọc sách sưu tầm, nghe tin đồn sưu tầm, đầu óc vỗ cái linh cảm hiện ra ngay, cung cấp một vài kỹ xảo nhỏ cho Tiết Minh Dực và vợ anh để duy trì tình cảm ngọt ngào.

Định kỳ nói lời ân ái, định kỳ tặng quà, định kỳ mời đi ăn, định kỳ đi dạo chung…

Một điểm rất quan trọng chính là: Phải chịu chi tiền cho cô, chi tiêu thật ác liệt vào, tiêu cho cô đau lòng, càng đau lòng sẽ càng cảm động, càng muốn một lòng với anh hơn.

Nhìn bộ dáng đau khổ của Tần Kiến Dân, Tiết Minh Dực nói: “Được rồi, làm việc đi.”

Ngược lại tâm trạng của anh rất tốt, trong đầu còn hồi tưởng lại bộ dáng kinh hãi của Lâm Tô Diệp sau khi nghe anh nói sẽ mời cô ăn món Tây, còn cả dáng vẻ hờn dỗi khi ở trong xe với anh nữa.

Vợ anh thật… đáng yêu quá.

Anh nói với Tần Kiến Dân: “Lý luận của cậu hữu dụng nhưng phải liên hệ với thực tế.”

Cả ngày ở đây tuyên truyền lý thuyết, chẳng giúp được mình một chút nào cả.

Tần Kiến Dân thở dài: “Tôi cũng muốn liên hệ với thực tế lắm, nhưng còn không phải không có cơ hội sao?”

Qua hai ngày, Thái Tú Phương chủ động tìm Lâm Tô Diệp nói bên ban văn hóa có tin tức, cùng nhau đi hỏi xem.

Lâm Tô Diệp thu dọn một chút rồi đi cùng cô ta qua đó.

Vừa đến cửa ban văn hóa đã thấy mười mấy người phụ nữ tập trung ở đó, còn có Ngô Mỹ Na thích đảo trắng mắt nữa.

Nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, Ngô Mỹ Na kéo Thái Tú Phương qua, lớn tiếng nói: “Tú Phương, cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô một vòng tính cùng nhau qua đây, tôi có chuyện tốt gì có thể không kéo cô đi cùng được sao?”

Cô ta trừng mắt nhìn Lâm Tô Diệp, ý tứ bài xích rất rõ ràng.

Lâm Tô Diệp cũng không ngại, đứng ở một bên nghe người khác nói thế nào.

Thái Tú Phương kéo Ngô Mỹ Na qua một bên nhỏ giọng bảo: “Cô quá đáng quá rồi, người ta cũng không làm gì cô cả, cô cần đến mức đó không?”

Ngô Mỹ Na bĩu môi: “Cô không bết sao? Cô ta vừa tới đã được chia nhà ba gian, ba gian đấy! Nhà tôi bao nhiêu người còn phải chen trong một căn nhà kia kìa.”

Cô ta đã hỏi thăm kỹ càng rồi!

Thái Tú Phương: “Đó cũng là thứ chồng người ta nên được chia, chứ có phải giành của cô đâu.”

Ngô Mỹ Na lại cảm thấy nếu bọn họ không tới thì mình có thể được chia nhiều nhà hơn, bọn họ tới thuộc về bọn họ cướp của mình.

Bình Luận (0)
Comment