Chương 622: Cuộc sống này không quá thoải mái
Thái Tú Phương không nói với cô ta nữa mà qua đó tìm Lâm Tô Diệp, rất ngại ngùng: “Đồng chí Tô Diệp, cô tuyệt đối đừng nổi giận, Ngô Mỹ Na là người như thế, không xấu, chỉ là… ôi, cuộc sống này không quá thoải mái, nên ồn ào ấy mà.”
Lâm Tô Diệp thầm nghĩ cô ta sống không thoải mái, không nghĩ cách cải thiện cuộc sống của mình mà ra ngoài ồn ào với người ta ấy hả? Có bệnh, nhưng hiển nhiên cô sẽ không nói dài nói ngắn với Thái Tú Phương mà chỉ cười không nói gì cả.
Phía bên quân khu cũng rất thú vị, cán bộ công tác chính trị và sĩ quan tác chiến thật ra là hai ban, thăng chức công tác cũng là hai con đường. Trong cùng một đơn vị, bọn họ sẽ phối hợp với nhau, nhưng ra khỏi đơn vị đồn trú, trên cơ bản sẽ không liên quan gì nữa, gia đình lại càng không cần qua lại.
Lâm Tô Diệp tới thư viện, theo quan điểm của Ngô Mỹ Na quả thật chính là khinh người quá đáng, thư viện là của quân khu, là đơn vị công tác chính trị, một gia đình ở đơn vị tác chiến như cô tới đây làm gì?
Nhưng cô ta lại hoàn toàn coi sự phân chia tiểu đoàn thể này của mình là hiển nhiên, vì đều là bộ đội, đơn vị chính phủ, đều là cán bộ quốc gia, công tác hiển nhiên phải sắp xếp chung, cũng không nói ai ở đâu thì chỉ sắp xếp ở đó.
Người có suy nghĩ hẹp hòi như cô ta không nằm ở số ít, rất nhiều người đều sẽ phân chia như thế, nghĩ tài nguyên xung quanh mình đương nhiên phải chia cho mình, không cho phép người khác giành lấy.
Lâm Tô Diệp mới tới vẫn nhìn chưa thấu những chuyện này, vì không muốn rước phiền phức cho Tiết Minh Dực nên bình thường cô đều vô cùng khiêm tốn, nhưng cô muốn tìm việc, cũng không cảm thấy có gì không đúng cả.
Cứ dựa vào bản lĩnh của cá nhân đi.
Rất nhanh, chủ nhiệm Loan đã ra ngoài trấn an các gia đình: “Các đồng chí, các cô về đợi đi, tổ chức sẽ sắp xếp.”
Ngô Mỹ Na hét lên: “Chủ nhiệm Loan, sắp xếp gì? Chúng tôi về nhà đợi, đến khi đó trực tiếp xếp công việc cho người khác, làm sao còn có chuyện gì cho chúng tôi nữa?”
Cũng có người khác hô: “Đúng đó, không bằng công khai luôn, quang minh chính đại một chút, nói rốt cuộc là ai, tiêu chuẩn gì, là coi chức vị của chồng cao hay thấp hay là xem quân hàm hay là nhìn năng lực bản thân.”
Chủ nhiệm Loan đau đầu, mấy đồng chí nữ này không dám la hét với thủ trưởng, cũng không dám đi tìm bộ phận chính trị, mà toàn chọn loại hồng mềm như anh ta mà bóp.
Bộ phận văn hóa mãi mãi đều là người chịu trận, ai cũng có thể giẫm một cước.
Anh ta cũng nổi nóng, cuối cùng bực mình đáp: “Vậy các cô cứ ở đây mà làm loạn, lát nữa tôi gọi điện cho chồng các cô, kêu bọn họ tới giải thích.”
Ngô Mỹ Na nhìn Lâm Tô Diệp, cười lạnh nói: “Cũng nực cười thật, đến khi đó chồng tới rồi, có người trực tiếp ỷ vào chồng đè đầu chúng tôi.”
Lâm Tô Diệp chướng mắt cô ta, có bản lĩnh thì chỉ hẳn tên họ ra, dùng ánh mắt đục khoét tôi làm gì?
Cô cũng mập mờ đáp lại: “Không muốn dựa vào chồng mà câu nào cũng không rời chồng, đây là chê chồng mình là phế vật không lợi hại bằng chồng người ta, vậy thì mau chóng đổi một người khác đi, không biết còn kịp hay không.”
Ngô Mỹ Na tức đến sa sầm mặt mũi, lại không dám nhảy ra đối chiến.
Cô ta không dám chỉ đích danh tên họ mà chỉ dám chỉ gà mắng chó, chứng tỏ cô ta không dám cãi nhau chính diện với người ta, chỉ biết nói bâng quơ.
Bây giờ Lâm Tô Diệp không chỉ đích danh tên họ, hiển nhiên cô ta cũng không dám chửi lại.
Lâm Tô Diệp thấy cô ta nghẹn đến mức mặt mày tím tái, trong lòng vô cùng thoải mái.
Không chửi cô, cô còn tưởng tôi không biết chửi, chiều hư cô!
Lúc này Quách Trừng chạy tới, anh ta cũng không để ý người khác mà trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Tô Diệp, nói với cô tham mưu Tiết gọi điện tìm cô.
Lâm Tô Diệp cho rằng có chuyện gì nên chạy theo anh ta.
Trên đường cô hỏi: “Thư viện tuyển vài đồng chí nữ làm việc, sao lại làm ra động tĩnh lớn như thế?”
Quách Trừng cười đáp: “Cứ để bọn họ làm ầm đi, luôn có vài người như vậy mà, làm gì cũng chê mệt chê tiền lương thấp, luôn đứng núi này trông núi nọ. Bọn họ vốn chính là người ở đây, người nào mà không có công việc? Kết quả chê này chê nọ, hiển nhiên có người không chê, người ta chịu đi làm, nhưng bọn họ lại cảm thấy bị người ta giành mất mà chịu thiệt, như việc cho heo ăn của chị dâu Lưu, vốn cũng là của người nào đó trong bọn họ, nhưng bọn họ ngại vừa bẩn vừa mệt, muốn tìm việc nhẹ nhàng hơn. Công việc ở thư viện có thể diện, bọn họ còn không có hứng thú chắc?”