Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 628 - Chương 628. Vô Cùng Lợi Hại 3

Chương 628. Vô cùng lợi hại 3 Chương 628. Vô cùng lợi hại 3

Chương 628: Vô cùng lợi hại 3

Vu Tuệ Mẫn vô cùng chăm sóc Toa Toa, cả ngày hỏi han ân cần, chỉ sợ cô bé mệt.

Lâm Tô Diệp nở nụ cười, kêu cô bé và anh trai về đi học.

Đại Quân đi hỏi Trương Khiết: “Dì, lịch trực nhật ở thư viện các dì sắp xếp thế nào ạ?”

Trương Khiết cười đáp: “Các cháu còn muốn tới thường xuyên sao?”

Đại Quân: “Vâng, sau này chỉ cần là lịch trực nhật của mẹ cháu, bọn cháu sẽ làm thay mẹ.”

Một tuần bảy ngày, cuối tuần đóng cửa nghỉ ngơi vậy phải dọn sáu ngày.

Bọn họ có sáu người chia thành ba tổ, buổi tối luân phiên trực ban thuận tiện dọn vệ sinh.

Trương Khiết gọi một tiếng nói chia tổ, xem ai có thể chung tổ với ai, phối hợp với nhau.

Ngô Mỹ Na lập tức nói: “Tôi chung tổ với Lâm Tô Diệp.”

Trương Khiết liếc mắt nhìn cô ta: “Ngô Mỹ Na, cô cảm thấy phù hợp sao?”

Trước đây cô vẫn luôn nhảy tới nhắm vào người ta, bây giờ chung tổ với người ta? Người ta vui lòng cần cô sao?

Ngô Mỹ Na lại không cảm thấy có gì mất mặt cả, trước đây cũng không phải mình nhắm vào Lâm Tô Diệp mà là nhắm vào chức vị của chồng cao thì có thể lấy được công việc, bây giờ mình cũng có công việc rồi, hiển nhiên không nhắm vào người ta nữa.

Lâm Tô Diệp chỉ nói: “Tôi chung tổ với chị Trương.”

Thái Tú Phương nói: “Ngô Mỹ Na, tôi chung tổ với cô.”

Bọn họ quen biết được thời gian dài, cô ta cảm thấy Ngô Mỹ Na ngoài chút tật xấu đó ra cũng không có vấn đề gì lớn, cho nên vẫn luôn xử lý được.

Cô ta cũng sợ Ngô Mỹ Na chung tổ với người khác sẽ xảy ra mâu thuẫn, cô ta chung tổ Ngô Mỹ Na cũng sẽ trói buộc được một chút.

Chiều hôm đó dọn dẹp xong trong phòng, hai ngày tiếp theo lại lau cửa kính, thu dọn những nơi khác một chút, trên cơ bản đã xong việc.

Nói là thư viện nhưng thật ra chính là mười mấy căn phòng nối thành một vòng, bên trên ở giữa lợp là trần nhà, mở ra không gian rộng rãi.

Để tránh mưa dột, toàn bộ giá sách đều ở trong nhà, cửa sổ cũng không lớn nhưng đều lắp kính.

Có vài cửa sổ bên trên dán giấy niêm phong và biểu ngữ, đều phải lau cho sạch.

Đợi bọn họ lại chuẩn bị xong thẻ mượn sách và giấy mượn sách, thư viện chính thức mở cửa với bên ngoài.

Sau khi thư viện mở cũng không bận cho lắm, dù sao cuộc vận động vừa mới kết thúc, trước đây không coi trọng giáo dục, tịch thu thiêu hủy không ít sách, giờ phần lớn người vẫn chưa có thói quen đọc sách.

Bọn họ năm giờ tan làm, buổi tối luân phiên trực ban thuận tiện dọn về sinh đến tám giờ khóa cửa.

Cứ như vậy ngược lại Lâm Tô Diệp như cá gặp nước.

Mỗi ngày cô ăn xong bữa sáng, đưa các con đi học rồi đi tới thư viện, cho dù không phải ngày cô trực cũng tới để đọc sách và ghi chép.

Thời gian cô đi học cùng cũng tự học ngữ văn và toán tiểu học, bây giờ muốn học thêm ngữ văn và toán học cấp hai.

Cô phát hiện ra ngữ văn còn ổn, trên cơ bản đều chung chung, cấp ba cùng lắm học một ít thơ ca văn cổ, và viết văn có chiều sâu hơn, nhưng số học lại hoàn toàn khác.

Số học trở nên khó hơn rất nhiều!

Cô thật sự không giỏi môn này!

Tuy rằng sau này trường học sẽ có giáo viên dạy nhưng bây giờ cô vẫn phải chuẩn bị trước một chút.

Trên cơ bản buổi tối năm rưỡi về nhà, ăn cơm xong còn phải làm bài tập về nhà số học cấp hai.

Vì ngày nào cô cũng phải làm bài tập về nhà nên Tiểu Lĩnh cũng không dám qua loa, càng không dám không làm.

Bây giờ không chỉ bà Tiết giám sát cậu bé viết mà Toa Toa còn giám sát cậu bé viết nghiêm túc, chỉnh tề, nếu như qua quýt sẽ bị cô bé yêu cầu tẩy đi viết lại.

Tiểu Lĩnh cảm thấy mình thật sự bị đeo gông xiềng vào rồi, còn là loại không hất ra được đó.

Ngày đó Lâm Tô Diệp về nhà, bà Tiết đã nấu cơm tối xong, sáu giờ hơn cô út đạp xe về nhà.

Yên sau của cô ấy mang theo một thúng đựng cành cây, bên trong để vỏ trấu lúa mạch và trứng gà.

Lâm Tô Diệp tò mò hỏi: “Minh Xuân, em mua sao?”

Cô út cười đáp: “Trí thức Cố cho em đấy, anh nói chúng ta tới quân khu ăn gì cũng có định lượng, sợ trứng gà của chúng ta không đủ ăn nên lén mua mấy chục quả trong thôn.”

Bà Tiết mang theo bốn con gà mái đẻ trứng qua đây, ai ngờ vừa đổi khí hậu đã có một con chết ngắc, chỉ có thể hầm thịt ăn, còn có hai con không phục khí hậu không chịu đẻ trứng, cũng đành mang số kiếp đợi vào nồi.

Chỉ còn lại một con gà mái còn đang đẻ trứng, mỗi ngày một quả cũng không đủ cho người trong nhà ăn.

Bình Luận (0)
Comment