Chương 627: Vô cùng lợi hại 2
Đại Quân: “Vậy mẹ đừng đi, tiết đầu tiên bọn con tự học, con với Tiểu Lĩnh đi thay mẹ.”
Cậu bé và Tiểu Lĩnh có thể làm việc hơn Lâm Tô Diệp, hai người đổi một, thư viện chỉ có lời thôi.
Tiểu Lĩnh uống ừng ực hai hớp hết sạch nước ép táo mà cậu bé ghét, lại kêu Toa Toa đổ tiếp: “Đúng, mẹ, buổi chiều mẹ đừng đi, con đây có kinh nghiệm dọn vệ sinh rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Các con đi học lớp tự học của các con, mẹ nào cần các con chứ.”
Buổi chiều Lâm Tô Diệp đeo khẩu trang, đội mũ, găng tay, đóng võ trang hạng nặng đi tới thư viện.
Trương Khiết và Thái Tú Phân dẫn đầu, kêu mọi người trang bị xong xuôi, trực tiếp gánh nước dọn sàn, cũng đừng quét vì vừa quét là bụi mù trời.
Ngô Mỹ Na thấy Lâm Tô Diệp bọc kín kẽ, trong lòng chê cười cô làm điệu, quét dọn vệ sinh còn đội mũ bịt khẩu trang, chỉ là vì Lâm Tô Diệp không tỏ ra đặc biệt, ngược lại vẫn cùng mọi người lao động nên cô cũng không nói gì.
Trương Khiết: “Tô Diệp, em qua bên đó lau cửa kính, sàn bên này chị lau cho.”
Nhân thủ không nhiều, cho dù chăm sóc Lâm Tô Diệp cô ta cũng chỉ có thể tự mình làm nhiều hơn một chút.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Không sao, lau nhà thôi mà, lau một lần bẩn vậy lau thêm hai lần là được.”
Cô đang bận rộn thì mấy đứa trẻ từ bên ngoài chạy bịch bịch tới, Toa Toa cũng vung khăn tay nhỏ chạy theo phía sau.
Cô kinh ngạc hỏi: “Sao các con lại tới đây?”
Lam Hải Quân xung phong đi đầu: “Dì Lâm, bọn cháu đã xin nghỉ với cô Vu qua đây giúp dì dọn vệ sinh, cô Vu đã đồng ý rồi, đây, đây là giấy xin nghỉ ạ.”
Cậu bé đưa giấy xin nghỉ nhăn nhúm cho Lâm Tô Diệp xem.
Vương Tiểu Lợi cũng vung cái chổi hô: “Chúng ta là quân đoàn nhỏ dọn vệ sinh!”
Lâm Tô Diệp sợ bọn trẻ trốn tiết mới cầm giấy xin nghỉ qua nhìn, mấy nét chữ này của Vu Tuệ Mẫn ngược lại rất giống trong vở bài tập về nhà.
Toa Toa cười bảo: “Mẹ ơi, mẹ đừng nghi ngờ, có con giám sát các anh, các anh không dám nói dối đâu.”
Cô bé kéo tay Lâm Tô Diệp đi qua một bên ngồi nghỉ ngơi, kêu bốn người Đại Quân giúp mẹ dọn dẹp.
Lâm Tô Diệp ngoài miệng nói không cần bọn trẻ giúp nhưng trong lòng lại rất vui, cảm thấy con đã trưởng thành hiểu chuyện, không cần mẹ lo lắng còn biết quan tâm mẹ, thật tốt!
Trương Khiết và Thái Tú Phương đều ngây người, những người phụ nữ khác cũng kinh ngạc, nhao nhao nói “Ôi chao, con nhà người ta sao lại có giáo dục quá, ngày nào chúng tôi cũng dạy con phải hiếu thuận, nhưng người ta ngoài miệng nói thì hay lắm, đến khi nên bỏ sức thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu.”
“Còn không sao, tôi còn nói với con trai tôi buổi chiều tới giúp tôi dọn vệ sinh, nhưng người ta hoàn toàn không để ý đến tôi.”
“Sao mấy đứa trẻ này lại khiến người yêu thích thế chứ.”
Ngô Mỹ Na vốn còn muốn chế nhạo Lâm Tô Diệp mỏng manh, kết quả lúc này có bốn đứa trẻ nửa lớn tới, người nào động tác cũng nhanh nhẹn quét sàn lau nhà, cô ta ngại ngùng không tiện nói thêm lời chế giễu nữa.
Cô ta cầm chổi cũng ngồi một bên nghỉ ngơi, cảm thấy Lâm Tô Diệp ở đây cũng rất tốt, ít nhất sau này dọn vệ sinh cũng có người giúp, không cần bọn họ ra tay nữa.
Lúc này Toa Toa chạy bịch bịch qua, nói với Ngô Mỹ Na: “Dì trắng bệch, bọn cháu dọn vệ sinh thay mẹ chứ không phải thay dì, dì vẫn phải tự mình lao động đi.”
Cô bé siết nắm tay nhỏ, làm ra tư thế cố lên: “Cố lên nha!”
Ngô Mỹ Na tức đến mức mặt mày lập tức xanh lét.
Toa Toa kéo Lâm Tô Diệp đi ra sân, cô bé muốn giúp mẹ làm giấy mượn sách và thẻ mượn sách.
Lâm Tô Diệp viết chữ, còn cô bé đóng dấu của thư viện lên.
Ngô Mỹ Na mệt đến mức đầu óc choáng váng, mạng nhện dính vào tóc và mặt không nói, lại còn hít vài cân bụi, ra ngoài nhìn thấy Lâm Tô Diệp và Toa Toa ở trong sân nói cười viết giấy mượn sách và thẻ mượn sách, cô ta lập tức thấy chua đến ê răng.
“Ôi, có người thật đúng là tốt số, bản thân yếu đuối không cần làm gì cả.” Cô ta không nhịn được mà chê giễu với một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ đó lại rất ngưỡng mộ: “Tôi có ba đứa con, đứa này biết chọc tức người hơn đứa kia, khi nào hiểu chuyện được bằng một góc của con người ta thì tôi thắp hương vái ngay, tôi phải hỏi người ta dạy con thế nào mà hiểu chuyện như vậy mới được.”
Lâm Tô Diệp thấy thời gian không còn sớm, giục lũ trẻ mau đi học.
Cô cầm khăn tay lau tay cho Toa Toa: “Bé ngoan đi học có mệt không?”
Toa Toa lắc đầu: “Mẹ, con không mệt, cô giáo nói con buồn ngủ thì vào văn phòng cô ngủ.”