Chương 626: Vô cùng lợi hại 1
Những người bị rớt khác lại có hơi giận dữ bất bình: “Chúng tôi kém chỗ nào?”
“Chúng tôi bê sách nhanh hơn Lâm Tô Diệp, cô ta một lần chỉ có bê được vài quyển, đó là bộ dáng của người lao động sao?”
Ngô Mỹ Na đang tâm trạng tốt, cô ta bảo: “Nhân viên quản lý thư viện cũng không phải chỉ dựa vào sức lực có lớn hay không, bê sách có nhiều không, người ta sức nhỏ nhưng mấy thứ như sắp xếp sách nhanh hơn các cô, cũng không sai, các cô không nhìn thấy sao?”
Vài người bị rớt cười lạnh: “Thật đúng là vị trí quyết định suy nghĩ.” Rõ ràng trước đó cô ta phản đối Lâm Tô Diệp nhất, lúc này ngược lại giả làm người tốt.
Tuy rằng không phục nhưng tuyển chọn ngay trước mặt, bọn họ cũng không thể nói gì, trượt thì rời đi trước.
Vì Lâm Tô Diệp đã nói cô không muốn làm tổ trưởng nên chủ nhiệm Loan cũng không làm khó cô, kêu Trương Khiết làm tổ trưởng, Thái Tú Phương làm tổ phó.
Chủ nhiệm Loan cũng có sự cân nhắc, hai người này quan hệ tốt với Lâm Tô Diệp, ngày thường cũng chăm sóc cô, ít nhất là không làm khó cô.
Chủ nhiệm Loan mở một cuộc họp nhỏ với bọn họ, dặn dò một vài chuyện phải làm, sau khi thư viện chuẩn bị vài ngày sẽ chính thức mở lại, sau đó có hoạt động gì.
Đầu tiên bọn họ phải dọn dẹp vệ sinh ở thư viện, thu dọn xong thì chuẩn bị thẻ mượn sách, giấy mượn sách, lượng công việc không nhẹ.
Trương Khiết thân là tổ trưởng bàn bạc với mấy người: “Vậy ăn cơm xong buổi chiều chúng ta dọn vệ sinh.”
Mọi người cũng không có ý kiến, dù sao vất vả lắm mới giành được công việc, ngày đầu tiên kiểu gì cũng phải tích cực một chút, bằng không dễ bị thay thế bởi người khác bất cứ lúc nào.
Lâm Tô Diệp không cùng một đường với Thái Tú Phương và Trương Khiết, chào hỏi xong cô đi về nhà trước.
Ngô Mỹ Na ngược lại đi theo cô một lúc: “Lâm Tô Diệp, vốn nên là cô làm tổ trưởng, ngược lại bọn bọn họ giành mất rồi.”
Lâm Tô Diệp chẳng muốn để ý đến cô ta: “Ngô Mỹ Na, cô không cần giở kế ly gián, sau này mọi người làm việc chung, làm tốt bổn phận của mình đi.”
Rõ ràng là Ngô Mỹ Na muốn làm tổ trưởng, không được làm nên tới khiêu khích mình.
Trong mấy người phụ nữ này, chức vụ của chồng Lâm Tô Diệp cao nhất, dựa theo trước đây không cần tuyển chọn kiểm tra, cô sẽ trực tiếp được phái tới làm tổ trưởng thư viện.
Nhưng nhóm phụ nữ này vẫn luôn làm ầm lên đòi cạnh tranh công bằng, chỉ sợ tổ chức sắp xếp công việc cho phụ nữ lại không có phần của bọn họ, Ngô Mỹ Na này nhảy cao nhất. Lúc này mọi chuyện êm xuôi rồi, cô ta không được làm tổ trưởng lại tới khiêu khích Lâm Tô Diệp, nói vốn là cô nên làm tổ trưởng?
Thật đúng là vị trí quyết định suy nghĩ điển hình.
Cho nên không phải cô ta chướng mắt việc dựa vào chức vụ của chồng quyết định công việc cho vợ, mà là cô ta muốn hưởng thụ thứ tốt nhất nhưng lại không có năng lực đó mà thôi.
Loại người này, Lâm Tô Diệp hoàn toàn không muốn để ý đến, càng đừng nói là qua lại.
Ngô Mỹ Na không ngờ thể hiện ý tốt với Lâm Tô Diệp lại bị đập vào mặt, cũng rất mất thể diện.
Lâm Tô Diệp về nhà, bà Tiết đã nấu cơm xong, Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng dẫn Toa Toa về nhà.
Nghe nói Lâm Tô Diệp được làm người quản lý thư viện, mọi người đều rất vui.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, vậy phải chúc mừng một chút chứ?”
Toa Toa: “Em đi lấy.”
Cô bé ôm bình nước ép táo trong nhà ra, đây là Tần Kiến Dân kêu Trịnh Viện Triều đưa tới, cô bé học theo bộ dáng uống rượu của người lớn, mỗi người một cốc, rót đầy nước ép táo cho mọi người.
Tiểu Lĩnh: “Ai uống thứ này chứ, vừa chua vừa ngọt, sao không mua vài chai nước ngọt Bắc Băng Dương?”
Sau khi tới quân khu Tiểu Lĩnh theo đám người Lam Hải Quân đã được trải nghiệm không ít thứ mới, kem và Bắc Băng Dương chính là hai trong số đó.
Bà Tiết: “Cháu ngoan, lát nữa bà nội cho cháu hai hào, chúng ta đi mua nước Bắc Băng Dương uống.”
Lâm Tô Diệp: “Trong Bắc Băng Dương sủi ga òng ọc, vừa nhìn đã thấy có vấn đề, uống vào đảm bảo trướng bụng.”
Toa Toa gật đầu: “Mẹ nói đúng, uống nước ép táo là được rồi.”
Cô bé lại thả một viên đường vào cốc của mỗi người, vỗ đầu Tiểu Lĩnh kêu cậu bé đừng chê chua nữa.
Hai tay Toa Toa bưng cốc thủy tinh: “Chúc mừng mẹ tìm được công việc.”
Mọi người cũng uống một ngụm theo cô bé.
Đại Quân: “Mẹ, chiều các mẹ dọn vệ sinh sao?”
Lâm Tô Diệp: “Đúng, đóng cửa vài năm nên bụi bên trong dày lắm không đi được, cũng phải quét dọn tử tế vài ngày.”