Chương 630: Càng ngày càng thời thượng
Lâm Tô Diệp: “Vậy mẹ tự làm đi, rắc rối bao nhiêu.”
Bà Tiết: “Chắc chắn tôi sẽ tự làm rồi, tôi còn tính làm nhiều một chút giúp cô, sau này cô còn may sườn xám gì đó nữa…”
Lâm Tô Diệp: “Ái chà, bà cụ càng ngày càng thời thượng nhé, còn sườn xám cơ đấy? Không sợ người ta coi thành gia đình tư bản bắt đi sao?”
Bà Tiết cười: “Cô đừng hòng dọa tôi, tôi cũng không phải đứa trẻ Kiến Dân sợ hãi mà lớn, tôi đã nhìn thấy người nhà của thủ trưởng mặc sườn xám ngồi xe lăn đấy nhé.”
Đo xong kích cỡ, Lâm Tô Diệp tạm thời gác lại, đợi ban ngày khi cô có thời gian lại làm sau.
Cô út gội đầu rồi tìm Lâm Tô Diệp cắt tóc.
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, không phải cục công an các em cũng có người chuyên cắt tóc sao, em tìm người ta cắt, người ta cắt đẹp và có tạo hình hơn.”
Từ sau khi Lâm Tô Diệp vào cửa, tóc tai, đồ bên người của cô út đều do cô phụ trách, cô út cũng quen tìm cô mà không phải tìm mẹ.
Cô út không thích buộc tóc nên toàn để cắt tóc ngắn, tóc vừa dày vừa rậm, dài còn nhanh, trên cơ bản cứ hai ba tháng đã phải cắt một lần.
Thời buổi này người nông thôn toàn tự mình cắt tóc, chứ chẳng ai nỡ tốn tiền đi tới công xã cắt hết.
Mà Lâm Tô Diệp vì cẩn thận nghiêm túc nên trong thôn có không ít phụ nữ đều thích tìm cô giúp, cô cũng coi như luyện ra được tay nghề, cắt đẹp hơn người khác.
Nhưng có đẹp đến đâu cũng không thể so được với thợ cắt chuyên nghiệp người ta, trước đây trong thôn không nỡ bỏ một hào năm đi cắt tóc, bây giờ có người cắt miễn phí còn đau lòng cái gì?
Hiện giờ Minh Xuân là công an huyện, ra ngoài cũng là một nhân vật, ngoại trừ bản thân cô ấy không cảm thấy có gì ghê gớm ra thì những người khác đều cảm thấy vậy.
Lâm Tô Diệp cho rằng cô cũng phải trưng diện một chút, nhưng cô út lại không có một chút tự giác cần trưng diện nào.
Cô út: “Chị dâu cắt đẹp, em thích chị dâu cắt cho em.”
Khi chị dâu vừa gả tới đây còn chải đầu cho cô ấy.
Lâm Tô Diệp không có cách nào khác, cách bức tường gọi Trần Thục Anh: “Chị dâu, chị có cái lược chải đầu nhọn nào không?”
Trần Thục Anh đang ở trong nhà đan áo len, nghe thấy đáp một tiếng rồi lục trong ngăn kéo tìm, giẫm lên ghế cách bờ tường đưa cho Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp nhận lấy: “Minh Xuân của chúng ta muốn sửa tóc đây.”
Trần Thục Anh cười bảo: “Minh Xuân cũng là công an lớn mà, đi tới tiệm cắt tóc đi.”
Lâm Tô Diệp tự giễu: “Con bé không chịu, cũng không ngại em cắt như chó gặm.”
Bây giờ có đèn chiếu sáng cũng không tối, Lâm Tô Diệp chỉnh sửa tóc cho cô út.
Lấy lớp mỏng, cắt lần lượt, tạo hình đẹp, kiểu đầu gì đó cũng không xấu.
Cắt xong, Lâm Tô Diệp kêu cô ấy vào nhà tắm xối nước, cô út lại chạy vụt cái ra ngoài.
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân đi đâu thế?”
Giọng nói của cô út vang vọng hữu lực truyền từ ngoài cửa lớn vào: “Đằng nào chẳng phải tắm, em ra ngoài đánh cho ra mồ hôi!”
Lâm Tô Diệp: “…”
Từ sau khi tới quân khu, Minh Xuân cũng như cá gặp nước.
Ban ngày cô ấy đi làm ở cục công an, tối về nhà ăn cơm, hai tư sáu viết văn, ba năm bảy ra ngoài đánh nhau, ngày nghỉ có thể cùng chị dâu đi dạo, sắp xếp vô cùng ổn thỏa.
Dù sao cũng chính là người khác ra ngoài đi dạo tiêu thực, còn cô ấy ra ngoài tìm người đối luyện đánh nhau, cảnh vệ chiến sĩ bên này từng bị đánh đều trốn cô ấy.
Mấy cảnh vệ viên ở trạm gác đều đã bị cô ấy đánh, đội trị an đi tuần buổi tối cũng đã bị cô ấy đánh, cứ hễ là người trẻ tuổi phải huấn luyện, có thể xuất hiện ở gần đây cũng không thoát khỏi ma chưởng của cô ấy.
Bây giờ Tiết Minh Xuân đạp xe về nhà, cảnh vệ ở trạm gác từ rất xa cửa nhìn thấy cô ấy, người nào cũng không nhịn được mà cúi chào cô ấy.
Bản thân bọn họ chỉ cúi chào thủ trưởng, còn với Tiết Minh Xuân… lại là kính sợ từ tận đáy lòng, hy vọng lần sau đối luyện cô ấy có thể ra tay nương tình, thậm chí đừng tìm bọn họ đối luyện vì bọn họ thật sự không chịu nổi đâu.
Hôm nay cô út cắt tóc xong, tâm trạng vô cùng tốt, cô ấy đi tới phòng trực ban của cảnh vệ ở bên trạm gác, nhìn vài chiến sĩ trực ban ở đó đánh bài tú lơ khơ.
Cô ấy ho khan một tiếng, giơ tay vuốt mái tóc ngắn chỉnh tề của mình, cười bảo: “Các đồng chí, cùng ra sân huấn luyện làm vài chiêu chứ?”
Cùng nhau thả ga đi.
Vài chiến sĩ vụt cái đứng dậy, nhao nhao xua tay nói: “Đồng chí Tiết Minh Xuân, tối rồi đừng huấn luyện, qua đây nghe radio cắn hạt dưa đi.”
Ban ngày bọn họ đã huấn luyện rồi, tha cho bọn họ đi mà!