Chương 631: Không thể nào
Tiết Minh Xuân: “Quân khu tỉnh rộng lớn lại không ai có thể đánh sao? Không thể nào?”
Anh Tần vẫn luôn nói bộ đội đóng quân trong thành phố không biết đánh bằng dã ngoại, cô ấy còn không tin, nhưng nhìn như vậy đúng là thế thật rồi.
Dù sao năm ngoái lính mới trong đoàn của anh hai cô ấy và anh Tần còn dám đánh với cô ấy, tổ cảnh vệ của bộ chỉ huy sư đoàn càng không sợ chút nào, sao ở đây đều không dám?
Cô ấy không quan tâm những mối quan hệ rắc rối khó gỡ này, cho nên cũng không biết tổ cảnh vệ ở bên quân khu và hơn nửa doanh đều là con cháu đại viện hoặc là con cháu cán bộ không muốn về quê, tóm lại đều là người có chút quan hệ, không cần đi xa nhà, vậy huấn luyện gì đó hiển nhiên cũng kém hơn một chút.
Vừa vặn doanh trưởng doanh cảnh vệ Lưu Kỳ và vài người nữa đi qua tính vào trong xem tình hình, nghe bọn họ nói em gái của tham mưu Tiết tìm người đánh nhau mà không tìm được, Lưu Kỳ còn không phục, chủ động nói sẽ cùng đồng chí nữ đi làm vài chiêu.
Bọn họ cũng không tới sân huấn luyện, mà đối luyện ngay tại sân trống trước cửa phòng trực ban.
Cô út còn sợ mới đầu đánh ngã người ta vậy sau này người ta không luyện với cô ấy nữa, cho nên mới đầu đã thu tay, còn nhường Lưu Kỳ ba chiêu.
Lưu Kỳ hai lần suýt đánh ngã cô ấy, cười bảo: “Tiết Minh Xuân, cô cũng phải cẩn thận đấy, nắm đấm không có mắt tôi sợ đánh hỏng cô lắm.”
Cô út nhắc nhở: “Anh nghiêm túc một chút.”
Quyền tới chân đi vài hiệp, cô út cảm thấy đủ rồi, tránh nắm đấm vút tới thuận thế túm lấy cánh tay của anh ta, đột nhiên dùng sức quăng anh ta qua vai đập xuống đất.
Lưu Kỳ: “Eo tôi…”
Anh ta còn chưa rõ mình đã bị cô út quật ngã thế nào!
Đồng chí nữ này quá dã man!
Cô ăn gì mà lớn thế hả, ăn sắt à?
Sau khi cô út thắng còn kéo Lưu Kỳ dậy, chỉnh lại mái tóc, cười đáp: “Chị dâu tôi vừa mới cắt tóc cho đấy, có hơi lợi hại!”
Cô ấy đã ghiền rồi, hài lòng thỏa mãn, tạm biệt người khác đi về nhà.
Đám người Lưu Kỳ nhìn bóng lưng hiên ngang của cô ấy, có làm thế nào cũng không thể lý giải được “chị dâu cắt tóc cho” và “lợi hại” có liên quan gì đến nhau.
Đến mức phải quật ngã anh ta một cách không nương tay như vậy sao?
Ngày hôm đó ăn bữa sáng xong, Tiết Minh Xuân mặc đồng phục công an đã được giặt sạch sẽ lên, trên trắng dưới xanh, khoan khoái đẹp đẽ.
Dáng người của cô ấy cao, hai chân thon dài, cho dù đồng phục không có tạo hình cũng bị cô ấy mặc ra tạo hình ưa nhìn.
Cô ấy móc cái mũ trong tay, mang hũ dưa muối mà Lâm Tô Diệp làm giúp cô ấy đi.
Ăn nhiều ở nhà ăn cục công an cũng ngán, không có vị gì cả, cô ấy đã quen mang theo chút dưa muối từ nhà đi rồi, chẳng qua luôn bị người lén ăn vụng, một hũ dưa muối chưa đến hai ngày đã bị người ăn hết sạch.
“Mẹ, chị dâu, con đi đây.” Cô ấy nói một tiếng đã đeo túi xách lên, nhấc chân giẫm lên bàn đạp đạp xe đi.
Bà Tiết: “Con có cần lười đến mức đó không? Đẩy xe ra ngoài rồi đạp cũng không tốn đến hai phút!”
Cửa sân là loại có thềm cửa, người thường đều sẽ đẩy xe đạp ra ngoài rồi mới đạp, nhưng cô út toàn đạp thẳng ra ngoài, đến thềm cửa đó hai bàn tay nắm tay lái nhấc lên là có thể phi ra ngoài, cơ thể nghiêng về trước hất bánh sau lên là qua, sau đó đạp đi nhanh như một cơn gió.
Lần đầu tiên bà Tiết nhìn thấy cũng vô cùng kinh hãi, đuổi theo đến tận đầu đường mắng, kết quả tốc độ của cô út nào phải thứ bà ta có thể đuổi kịp?
Giọng nói của bà ta còn chẳng theo kịp nữa thì thôi!
Cô út đạp xe từ đại viện ra ngoài, là loại xung quanh đều mang theo một cơn gió vun vút, lá cây trên đường đều có thể bị cuốn lên đó.
Có người nhìn thấy khó tránh khỏi muốn nói một câu: “Con gái nhà ai mà chẳng nhã nhặn tí nào, còn thô hơn cả đàn ông!”
Có người đáp lại :”Em gái nhà tham mưu Tiết đấy, làm công an huyện, chắc sợ đi làm muộn đấy mà!”
Vừa nghe nói là em gái của tham mưu Tiết, người đó đã cảm thấy là chuyện hiển nhiên: “Hùng hổ giống như anh hai cô ấy vậy.”
Dù sao khi bọn họ nhìn thấy Tiết Minh Dực, anh toàn sải bước đi như sao băng, chưa bao giờ nhìn trái ngó phải, càng không dừng lại nói chuyện với người khác.
Em gái anh như vậy cũng bình thường.
Khi cô út đi ngang qua trạm gác còn giơ tay chào hỏi các ảnh vệ trạm gác.
Hai cảnh vệ chỉ kịp gật đầu với cô ấy, còn cô ấy đã đạp đi rất xa rồi.