Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 632 - Chương 632. Sửa Lại Án Sai, Giàu Có Bất Chợt 1

Chương 632. Sửa lại án sai, giàu có bất chợt 1 Chương 632. Sửa lại án sai, giàu có bất chợt 1

Chương 632: Sửa lại án sai, giàu có bất chợt 1

Từ tỉnh thành về huyện thành cũng không xa, nhưng quân khu tỉnh ở phía tây thành phố mà huyện lại ở phía đông, cho nên cô ấy tương đương phải đi ngang qua toàn bộ Dương Thành.

Cô ấy đạp trên đường chính là đường bê tông nhựa thêm đường xi măng, rất bằng phẳng, cho dù có một đoạn đường đất nhưng vẫn rải đá, trời mưa trời tuyết cũng không chậm trễ thời gian, cho nên tốc độ đạp của cô ấy vô cùng nhanh.

Đến cục công an huyện cô ấy khóa hũ dưa muối vào trong ngăn tủ của mình, trừng mắt nhìn vài đồng nghiệp: “Không ai được phép ăn vụng của tôi đâu đấy!”

Vài đồng nghiệp nở nụ cười: “Minh Xuân, đừng nhỏ nhen thế mà, chị dâu cô làm dưa muối ngon như thế, cho chúng tôi hưởng ké với chứ.”

“Đúng đó, sau này chúng tôi có rau cần muốn cũng muốn làm phiền chị dâu làm hộ.”

Cô út nhìn bọn họ với vẻ khinh thường: “Chị dâu tôi chính là người quản lý thư viện, nào có thời gian làm dưa muối cho mấy người.”

Ngày thường cô ấy cũng không chịu ở trong văn phòng cục công an huyện, gần như mỗi ngày đều chạy ra ngoài, không phải bắt vài phần tử xấu trong huyện thì chính là về quê tìm đặc phái viên công xã giải án.

Án nào tốn não cô ấy không quản mà đưa cho mấy người cục trưởng và đội trưởng cục công an huyện lo nghĩ, cô ấy chỉ quản mấy phần tử xấu khoa trương ngang ngược, dạy mãi không sửa đó, càng tà tính cô ấy lại càng vui.

Hôm qua cô ấy vừa xử lý một vụ án thanh niên trí thức cấu kết với lưu manh địa phương, cố tình mưu hại gia súc của đại đội.

Mấy người đàn ông này thèm ăn, cố tình đuổi trâu cày của đại đội tới vách núi đen cho ngã xuống hấp hối.

Chữa cũng không chữa lành được, vậy chỉ có thể giết chết, ném cũng không nỡ ném, nên bán giá thấp cho các xã viên đại đội và các thanh niên trí thức ăn sạch.

Cán bộ đại đội cũng không ăn chay, trâu cày thành thật rớt xuống vách núi đen chung quy vẫn phải điều tra cho rõ, là người quản kho thất trách sao? Người quản kho oan uổng biết bao, ông ta cũng không nhận tội.

Cuối cùng ầm ĩ túi bụi, kinh động tới đặc phái viên công xã, đặc phái viên cũng không tra ra được, trực tiếp báo lên cục công an huyện.

Cô út vừa nghe đã thấy thú vị rồi đây, nên cô ấy đi ngay.

Cô ấy ở chung với đám người thông minh như Đại Quân, Tiểu Lĩnh và trí thức Cố nên chuyện nghe được cũng nhiều, đặc biệt là sau khi tới quân khu tỉnh, Đại Quân nghĩ đủ mọi cách để mượn sách. Sau này thư viện mở cửa rồi, sách vở trong nhà không dứt, ngay cả bà Tiết cũng đeo kính lão, cứ rảnh là đọc sách.

Hiển nhiên cô út cũng đọc không ít, nghe không ít.

Cô ấy so sánh dấu chân, lại lần lượt tra hỏi mấy người tình nghi, nắm bả vai người ta trông càng thêm thân thiết, nhưng lại khiến đám đàn ông đau đến nhe răng trợn mắt.

Đều là vài tên côn đồ nông thôn cũng chưa từng trải qua sóng gió lớn bao nhiêu, hiển nhiên bị chiêu vừa đấm vừa xoa này đánh lừa.

Một người nói hớ ra là những người khác cũng không giấu diếm nữa, nhao nhao chỉ trách người khác.

Cô út đánh mỗi tên năm mươi hèo, trước đấm cho mỗi người một cú để báo thù cho trâu cày, rồi lại dựa theo tội phá hoại ngành sản xuất của chủ nghĩa xã hội, đào khoét góc tường chủ nghĩa xã hội để xử phạt, nên lao động cải tạo thì lao động cải tạo, nên phạt tiền thì phạt tiền.

Cô ấy đi tới đại đội người ta kết án, thuận tiện lại đạp xe tới đại đội Đại Dương Loan, công xã Thành Quan xem sao.

Sau khi cô út đi Kinh Ngọc Lan được điều về công xã Thành Quan, cô ta và Tiết Minh Lưu phụ trách các vụ án của công xã.

Tuy rằng Kinh Ngọc Lan có hơi khí chất đàn ông nhưng cũng tỉ mỉ, cô ta và Tiết Minh Lưu hợp tác rất tốt.

Vừa nhìn thấy cô út, cô ta nhiệt tình chào hỏi: “Minh Xuân!”

Cô út đạp xe qua: “Gần đây có án nào hơi lớn không?”

Kinh Ngọc Lan biết ý của cô ấy, mới cười đáp: “Đều là vài vụ trộm gà bắt chó hoặc là trèo tường yêu đương vụng trộm mà thôi, không có ai biết đánh, tôi và Tiết Minh Lưu đều đối phó được.”

Cô út vẫn có hơi tiếc nuối: “Vậy cô làm việc đi, tôi tới Đại Dương Loan xem một chút.”

Kinh Ngọc Lan: “Minh Xuân, có phải cô đi tìm trí thức Cố không? Anh ấy không có ở đây đâu.”

Cô út vốn cũng không đặc biệt đi tìm Cố Mạnh Chiêu, nhưng Kinh Ngọc Lan vừa nói anh ta không ở đây, cô ấy cũng thuận miệng hỏi đi đâu.

Bình Luận (0)
Comment