Chương 646: May mà Tiết Minh Dực không uống
Ông ta sẽ chửi Đào Hồng Anh cô để xả giận cho Lâm Tô Diệp, hay là tham mưu Tiết sẽ làm để xả giận cho Đào Hồng Anh?
Chủ nhiệm Loan ám thị như thế, Đào Hồng Anh cũng hiểu.
Tuy rằng cô ta chiều con nhưng chung quy cũng không ngu, nếu như náo loạn để cha chồng biết được, cha chồng thích mặt mũi chắc chắn sẽ nói cô ta không đúng.
Cô ta cũng từng nghe cha chồng khen Tiết Minh Dực, nói người này tương lai không giới hạn, kêu người trong nhà nhất định phải quan hệ cho tốt.
Hôm người ta tân gia, cha chồng cũng không mời tự tới, sau đó Tiết Minh Dực cũng đích thân gọi điện cảm ơn.
Nếu như hôm nay cô ta đi làm loạn, vậy… Đào Hồng Anh vô cùng không cam lòng nhưng lại chỉ có thể nén giận.
Cuối cùng cô ta vẫn phải làm phiền chủ nhiệm Loan đi hòa giải.
Chủ nhiệm Loan: “Yên tâm đi, vợ tham mưu Tiết sẽ không thật sự đánh trẻ con, cùng lắm là dạy dỗ thôi.”
Cuối cùng anh ta vẫn kêu người đi nhìn, xem tình hình thế nào.
Kết quả Cát Phong và Mã Minh đã tự đào mình ra, tức giận cầm cả xẻng nhà Lâm Tô Diệp đi, tuyệt đối không trả lại!
Có bản lĩnh thì tới mà đòi!
Một màn trừng trị như vậy, sau này mấy đứa trẻ hư nhìn thấy Đại Quân và Tiểu Lĩnh hay là bất cứ ai, cũng không còn dám nói người ta là đồ quê mùa nữa.
Ngô Mỹ Na nghĩ tới cũng có hơi sợ hãi, khiêm tốn hơn rất nhiều, ít nhất không còn dám gọi đám người Lưu Phụng Mai là đồ nhà quê nữa. Lưu Phụng Mai và Lâm Tô Diệp có quan hệ cũng tốt, nếu như cô kêu Tiết Minh Xuân chôn mình vào hố thì…
Mất mặt chết mất!
Tiết Minh Dực không ở nhà, Lâm Tô Diệp mời Trần Thục Anh ở bên cạnh tới, vốn cũng mời cả chồng cô ta, chỉ là ban ngày anh ta vẫn luôn ở quân doanh đến tối mới về nhà nên thôi.
Ngoài ra Lâm Tô Diệp còn kêu đám trẻ mời Quách Trừng, vừa bày tỏ sự cảm ơn vừa là kêu anh ta qua tiếp Cố Mạnh Chiêu.
Quách Trừng có ấn tượng rất tốt về Cố Mạnh Chiêu, loại cán bộ công tác chính trị như bọn họ phần lớn đều là người đọc sách, thích người nhã nhặn tuấn tú. Bọn họ có sự khác biệt rất lớn với quân doanh chỉ huy tác chiến, trong hệ thống tác chiến đặc biệt là quân doanh trước kia, phần lớn đều là người quê mùa, chữ thì chẳng biết được mấy nhưng lại biết đánh nhau, bọn họ có mâu thuẫn không nhỏ với cán bộ công tác chính trị, đều chướng mắt nhau.
Quách Trừng biết tới có chuyện, tiếp đón Cố Mạnh Chiêu rất thỏa đáng.
Cô út thấy bọn họ dùng chén nhỏ uống rượu, rót rượu cũng vất vả, rót vào chén rượu còn sánh ra ngoài một ít.
Mao Đài đó tám đồng một chai lận!
Bên cạnh Lâm Tô Diệp và Trần Thục Anh nhìn mà thật sự đau lòng.
Cô út đổi bát trà cho bọn họ: “Chủ nhiệm Quách, trí thức Cố, các anh dùng cái này uống đi.”
Nói rồi cô ấy bắt đầu rót òng ọc òng ọc vào.
Cố Mạnh Chiêu và Quách Trừng: “!”
Em mau tha cho cái mạng nhỏ của bọn anh đi!
Lam Hải Quân vẫn là bộ dáng giàu có đó, dù sao thứ này đối với cậu bé mà nói cũng không đáng tiền, không bằng kẹo sữa thỏ trắng to, cậu bé cười bảo: “Mọi người cứ uống thoải mái, nhà cháu vẫn còn.”
Lâm Tô Diệp vội nói: “Hải Quân, cháu ngoan, sau này tuyệt đối đừng lấy thêm.”
Hôm nay cậu bé cầm tới Lâm Tô Diệp cũng phải tặng bù về.
Cố Mạnh Chiêu cũng mang hai chai Mao Đài tới.
Thứ này tám đồng một chai, uống xong tè hết, quá lãng phí!
May mà Tiết Minh Dực không uống!
Lâm Tô Diệp cũng nếm thử một ngụm, cũng không cảm thấy mùi rượu thơm nồng như Quách Trừng khen, ngược lại cay từ bụng vọt tới tận óc, cũng không biết thơm ở đâu.
Một bát trà là Cố Mạnh Chiêu không ổn rồi, anh ta chỉ uống được chừng ba đến năm chén, ngược lại Quách Chừng vẫn ổn, nhưng cũng biết uống xong đi sẽ loạng choạng, đến khi đó không phải mất mặt lắm sao?
Anh ta năn nỉ chia cho Trần Thục Anh, Lâm Tô Diệp và bà Tiết một ít.
Cố Mạnh Chiêu thì chia cho cô út hơn nửa.
Anh ta nhìn thấy chỗ mình vẫn còn rất nhiều, nói với cô út: “Minh Xuân, em còn có thể uống được nữa không?”
Bây giờ tửu lượng của cô út càng lớn hơn, còn cảm thấy rượu này rất ngon, cô ấy đáp: “Anh uống đi, uống không hết đưa cho em.”
Cố Mạnh Chiêu lại không tiện kêu cô ấy uống rượu thừa của mình, mà lại đổ cho cô ấy hơn phân nửa, của mình chỉ còn lại chừng một chén nhỏ.
Nếu như uống xong đống này, phỏng chừng tối ngủ luôn ở đây mất, thật sự quá thất lễ.