Chương 647: Đúng là rượu ngon
Bà Tiết chép miệng: “Đúng là rượu ngon, ngon hơn Thiêu Đao Tử, Lão Bạch Can, và rượu Cao Lương ở nhà chúng ta.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ nếm ra được à?”
Bà Tiết: “Có gì mà không nếm ra được? Phân biệt rõ ràng bao nhiêu.”
Lâm Tô Diệp: … Xin lỗi, con chưa từng uống, con không biết uống rượu.
Trần Thục Anh cười bảo: “Tôi cũng không nếm ra được, vừa nếm thử đã thấy không ngon, còn không bằng uống nước của quýt đóng hộp.”
Toa Toa: “Dì đợi chút, cháu đi lấy cho.”
Bây giờ cô bé là đại tướng cầm chìa khóa tủ đồ ăn vặt trong nhà, bà Tiết cũng phải xếp sau.
Đám trẻ uống là nước có ga, trước đó khi bọn họ đi dạo, Lâm Tô Diệp đã cho Đại Quân tiền mua.
Toa Toa rót nước ép quýt cho Trần Thục Anh, mời cô ta uống.
Trần Thục Anh vui vẻ bảo: “Sao đứa trẻ này lại hào phóng như vậy chứ?”
Thường trẻ nhỏ như vậy sẽ không nỡ cho người khác đồ ăn, mà chỉ hận không thể giấu riêng cho mình ăn.
Mấy đứa trẻ nhà cô ta đừng nói là cho người ngoài, cho anh chị em trong nhà mình cũng đánh nhau sứt đầu mẻ trán, thật sự khiến người tức giận.
Toa Toa cười đáp: “Chú Tần của cháu mua nhiều lắm.”
Cô bé đã uống ngấy rồi.
Sau bữa cơm, cô út đã ăn uống no nê cho Cố Mạnh Chiêu sửa bài văn của mình trước, sau đó chạy ra ngoài sân huấn luyện tìm người đánh nhau.
Đại Quân thì lấy bàn cờ ra đánh cờ với Cố Mạnh Chiêu.
Sau khi chuyển tới quân khu, Tiểu Lĩnh có người chơi bắn ná thun cùng, đám người Lam Hải Quân đều rất thích chơi.
Nhưng người có thể đánh cờ với Đại Quân thì lại ít ỏi chẳng có mất, cậu bé không tìm được đối thủ nên rất cô đơn.
Toa Toa cầm ống sáo to bằng lòng bàn tay coi như đao nhỏ mà chơi, chặt chỗ này, bổ chỗ kia, cuối cùng bò tới chỗ Cố Mạnh Chiêu xem anh ta và Đại Quân đánh cờ.
Cố Mạnh Chiêu thấy cô bé nhìn nghiêm túc, cũng vừa đánh cờ vừa giảng quy tắc cho cô bé nghe.
Buổi chiều Lâm Tô Diệp cũng không ra ngoài, cô và bà Tiết lấy trứng vịt muối ra ngoài chia, tặng cho Cố Mạnh Chiêu một ít mang về ăn.
Cố Mạnh Chiêu hẹn thời gian tới nhà anh ta chơi với đám người Lâm Tô Diệp: “Cho Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi nhận nhà trước, sau này nhàn rỗi lại qua chơi.”
Anh ta nói với Đại Quân: “Sách trong nhà hơn nửa đã được trả về.”
Đại Quân mang vẻ mặt mong chờ, nhìn Lâm Tô Diệp: “Mẹ, được không ạ?”
Tiểu Lĩnh càng vô cùng kích động hơn, giống như con khỉ bám lên người Lâm Tô Diệp năn nỉ không buông.
Lâm Tô Diệp: “Vậy cuối tuần sau đi được không?”
Đại Quân nói được.
Tiểu Lĩnh lại chỉ mong sao được đi ngay bây giờ, tuy cậu bé không trốn học nhưng cả ngày chỉ muốn ra ngoài đi chơi.
Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi nhìn Đại Quân và Tiểu Lĩnh với vẻ mặt mong chờ, hy vọng bọn họ sẽ mời mình đi.
Tiểu Lĩnh hỏi Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, Hải Quân và Tiểu Lợi có thể đi chơi cùng không ạ?”
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Đương nhiên có thể, nhưng phải nói với người nhà một tiếng.”
Lam Hải Quân: “Cháu chính là phụ huynh của cháu, trường học họp phụ huynh toàn là cháu tự đi!”
Cố Mạnh Chiêu: “…”
Tiểu Lĩnh: “Đúng, cậu ấy đáng thương lắm ạ.”
Hiển nhiên Cố Mạnh Chiêu đồng ý rồi, hẹn cuối tuần sau anh ta sẽ tới đón bọn trẻ.
Thời gian không còn sớm, khoảng bốn rưỡi Cố Mạnh Chiêu tạm biệt đám người Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp còn muốn giữ anh ta lại ăn cơm tối nhưng Cố Mạnh Chiêu lại từ biệt trước, cha mẹ anh ta còn đang bị khóa ở nhà.
Lâm Tô Diệp: “Tôi mượn xe cho cậu nhé.”
Cố Mạnh Chiêu nở nụ cười: “Chị dâu, tôi cũng không phải khách quý gì, khi tới vì đồ nhiều không cầm được nên mới mượn xe thôi.”
Cô út đã từ bên ngoài trở về, thấy Cố Mạnh Chiêu định đi, cô ấy bảo: “Em tiễn trí thức Cố.”
Cô ấy đẩy xe đạp ra ngoài: “Đi thôi.”
Cô ấy vẫn dùng giọng điệu mạnh mẽ không cho phép từ chối đó, mặt của Cố Mạnh Chiêu đỏ bừng, dưới ánh nắng chiều càng thêm tuấn tú.
Anh ta vội đáp: “Không cần không cần, ngồi xe buýt rất tiện.”
Cô út đã đẩy xe đạp ra ngoài, nhấc chân ngồi lên yên xe, quay đầu ra hiệu cho anh ta lên xe.
Lâm Tô Diệp vội vàng nhét trứng vịt muối đã sắp xong cho Cố Mạnh Chiêu ôm.
Cố Mạnh Chiêu đã không muốn nói thêm gì nữa, cũng không phải chưa từng ngồi qua, anh ta chấp nhận số phận ngồi lên yên sau, vẫy tay với đám người bà Tiết và Lâm Tô Diệp.
Bà Tiết: “Minh Xuân, con đi chậm một chút, đừng phi như mô tơ nhé!”
Cô út: “Nói vớ vẩn, con đạp xe vững lắm, không nhanh tí nào.”
Còn chưa dứt lời, xe đạp đã lao đi vun vút, dọa Cố Mạnh Chiêu sợ hãi vội vàng túm chặt.
Đất ở thành phố bằng phẳng, quả thật vững hơn ở nông thôn rất nhiều.