Chương 648: Hiểu lầm gì
Cô út đạp xe một đường nhanh như chớp băng qua trạm gác, hai cảnh vệ ở trạm gác lập tức trừng to mắt nhìn Cố Mạnh Chiêu ở yên sau.
Hai người lặng im trao đổi ánh mắt: Đây là đối tượng của Tiết Minh Xuân?
Ngoại trừ chị dâu cô ấy ra, vẫn chưa từng thấy cô ấy tốt với ai như vậy!
Cố Mạnh Chiêu có hơi ngại ngùng, nhắc nhở cô ấy: “Minh Xuân, em như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm em.”
Cô út bảo: “Hiểu lầm gì? Có gì bọn họ muốn biết lại không dám tới hỏi em? Không thể nào, em cũng không ngang ngược như vậy.”
Cố Mạnh Chiêu thấy cô ấy hoàn toàn không hề lo lắng về phương diện nam nữ kết đối tượng đó, nên cũng không nói thêm gì nữa, dù sao con gái người ta còn không ngại, mà một người đàn ông như anh ta nói chuyện này, ngược lại trông có hơi khác người quá.
Thiết nghĩ cô ấy tính cách cởi mở, đối xử với người nhiệt tình, người khác cũng sẽ không nghĩ lung tung về cô ấy.
Lúc đầu ở nông thôn, mấy người đàn ông và bác gái lắm mồm nhất đó cũng chỉ nói cô ấy lợi hại hơn, muốn đánh hết toàn bộ đàn ông không thuận mắt trong toàn công xã một lượt, chứ không ai nói cô ấy muốn kết đối tượng với ai.
Cho dù cô ấy đi tới chỗ anh ta học cũng không ai nói hai người họ kết đối tượng.
Hình như bọn họ đều… không coi cô ấy là con gái.
Nghĩ đến đây, đột nhiên trái tim anh ta hơi đập nhanh, không nhịn được mà thăm dò cô ấy: “Minh Xuân, em có từng nghĩ tìm một đối tượng thế nào chưa?”
Cô út lớn tiếng đáp: “Chưa, chỉ có mẹ em cả ngày nghĩ thôi! Em thấy mau tìm một đối tượng cho mẹ em đi, bớt cho cả ngày càm ràm với em!”
Cố Mạnh Chiêu: “…”
Đối với việc Cố Mạnh Chiêu tặng nhiều quà cho nhà mình như vậy, Lâm Tô Diệp vẫn có hơi bất an, cảm thấy chiếm lời to của người ta rồi, tóm lại cũng phải đáp lại người ta gì đó.
Muốn nói đến thứ đáng tiền vậy nhà cô không có, dù sao tiền lương của Tiết Minh Dực ở đó, cô và cô út cũng không có bao nhiêu tiền, tuyệt đối không chi trả được cho những món quà đắt đỏ như thế.
Cô và bà Tiết bàn nhau đợi ngày nghỉ đám trẻ đi tìm Cố Mạnh Chiêu chơi lại mua ít quà cho cha mẹ anh ta.
Bà Tiết: “Cô hỏi tôi thì tôi nói, tôi nói rồi cô đừng chê tôi.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ nói đi.”
Bà Tiết: “Bản thân trí thức Cố người ta biết nhà mình có điều kiện gì, đúng chứ?”
Lâm Tô Diệp: “Đúng.”
Bà Tiết: “Lúc đầu chúng ta không chê cậu ấy nghèo, không ngại thành phần gia đình nhà cậu ấy, chỉ cần cậu ấy có học vấn có thể dạy lũ trẻ, đúng chứ?”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Mẹ, mẹ nói đúng, con có hơi hư vinh quá.”
Bà Tiết: “Ái chà, cô còn có thể chủ động nhận sai cơ đấy? Tôi còn đang nghĩ cô chưa bao giờ phạm sai lầm thì tôi với cháu trai tôi không được yên mất.”
Nói xong bà ta còn hất cao cằm, làm ra vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
Lâm Tô Diệp: “…”
Mẹ có cần kiêu ngạo đến mức đó không?
Cô cảm thấy mẹ chồng nói đúng, lúc trước cô cần là một người như Cố Mạnh Chiêu, anh ta có thể mang tới sự thay đổi cho các con, cũng quả thật đã ảnh hưởng rất lớn đến Đại Quân và Tiểu Lĩnh, giúp lũ trẻ học được nhiều kiến thức hơn, còn dạy Minh Xuân và Minh Lưu thi đỗ công an.
Bây giờ nhà họ Mạnh được gỡ mũ, hai nhà tiếp tục qua lại, thứ mà Cố Mạnh Chiêu cần chắc chắn là tình cảm với gia đình mình và tình thầy trò với Đại Quân và Tiểu Lĩnh, chứ không phải nhắm vào chức quân của Tiết Minh Dực và tiền nhà cô.
Nghĩ như vậy cô đã yên tâm hơn.
Trước mắt công việc ở thư viện không bận, Lâm Tô Diệp có thời gian đọc sách học hành, vẽ tranh ngược lại đã trở thành một việc giải trí nhẹ nhàng điều hòa.
Đối với cô mà nói, số học cấp hai có hơi khó khăn nhưng lại không tìm được người dạy, rất mong đợi lớp học ban đêm mở sớm một chút.
Bận rộn như vậy vài ngày lại đến ngày cuối tuần, Cố Mạnh Chiêu tới đón Đại Quân và Tiểu Lĩnh qua chơi, Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi thân là bạn bè đáng tin cậy hiển nhiên cũng không rớt lại.
Bà ngoại Lam biết cháu trai muốn đi chơi, lại làm một sọt đồ ăn toàn thịt viên chiên!
Lưu Phụng Mai cũng kêu Vương Tiểu Lợi mang hai lon đồ hộp qua đó, đến khi ấy ăn chung với các bạn nhỏ.
Bà Tiết thì lại hấp một nồi bánh bao nhân thịt heo và đậu cô ve, rất thơm.
Cô út đã tới cục cảnh sát tăng ca.
Sở công an tỉnh sắp tiến hành trận đấu võ lớn cuối năm, trước lấy đơn vị huyện tuyển chọn, rồi tuyển đến khu, cuối cùng là thi đấu ở sở công an tỉnh.