Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 649 - Chương 649. Ăn Ý

Chương 649. Ăn ý Chương 649. Ăn ý

Chương 649: Ăn ý

Loại trận đấu võ lớn này cô út chắc chắn sẽ không bỏ lỡ, cô ấy thậm chí còn mong chờ từ lâu, cho nên mỗi ngày đều tăng ca rất tích cực.

Đám bé trai đi chơi với Cố Mạnh Chiêu, Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa đi tới thư viện.

Bây giờ người quản lý thư viện vẫn chưa đủ nhưng trang trí đã rực rỡ hắn lên.

Lâm Tô Diệp làm báo bảng đen mới, Trương Khiết và Thái Tú Phương dẫn người làm một vài hoa giấy màu đỏ treo lên tường, trông rất may mắn.

Lâm Tô Diệp đặc biệt sắp xếp lại khu sách nhi đồng và báo ảnh cũ trong thư viện ra, phân loại đặt lên hai giá sách nhỏ để đám trẻ tới mượn đọc.

Nhưng thời buổi này ý thức giáo dục của lũ trẻ vẫn chưa được bồi dưỡng ra, quan niệm đọc sách cũng không được, phần lớn trẻ nhỏ đều ra ngoài chơi bời, người lớn cũng không quan tâm con có thích đọc sách hay không, đều là nuôi dạy tự do, cho nên trẻ con tới thư viện đọc sách cũng không nhiều.

Trẻ con ít cũng có lợi, ít nhất là yên tĩnh.

Lâm Tô Diệp và Toa Toa ngồi trước bàn cùng nhau đọc sách, cô đọc sách mà mình thích rồi lại tự học số học cấp hai một lúc.

Gặp phải câu hỏi toán học làm thế nào cũng không hiểu được, cô sẽ ngẩng đầu hoạt động cổ một chút và nhìn Toa Toa.

Toa Toa là một đứa trẻ có tính dẻo dai, ra ngoài với các anh trai thì chơi trò chơi, ở nhà với bà nội thì nghe radio, học hát, kể chuyện, đi tới thư viện với cô thì đọc sách.

Toa Toa tìm được vài quyển bày ra đó, giống như mẹ, lúc thì đọc [Sao đỏ lấp lánh] lúc thì đọc [Chú lính Ô Nhỏ và nhím con], còn định đọc thêm [Văn học nhi đồng] ngoài miệng thi thoảng còn khẽ ngâm nga vài giai điệu mà mình tự nghĩ ra.

Đọc một lúc cô bé còn cầm giấy viết hai chữ, sau đó lại chống cằm nghĩ một lúc, bộ dáng đó làm như có thật.

Lâm Tô Diệp thấy hài hước, con mới năm tuổi chứ không phải mười lăm đâu đấy.

“Toa Toa, tại sao con không đọc cho xong một câu chuyện mà lại đọc một chuyện khác?” Lâm Tô Diệp rất tò mò.

Toa Toa nở nụ cười với cô: “Mẹ, con có thể đọc một lúc ba quyển, giống như Phan Đông Tử cũng đang nhìn chú lính Ô Nhỏ và nhím con, còn có thể kêu nhím con và chú lính Ô Nhỏ đi giúp Phan Đông Tử!”

Chú lính Ô Nhỏ và nhím con là tác phẩm nổi tiếng của thanh niên tật nguyền Tôn Ấu Thầm cuối thập niên năm mươi, tranh minh họa là nhà vẽ tranh minh họa văn học thiếu nhi nổi tiếng Ngô Văn Uyên, tuy rằng in ấn thô sơ nhưng nội dung và tranh vẽ lại sinh động hài hòa.

Lâm Tô Diệp sáp tới cùng đọc chung với Toa Toa: “Bé ngoan, con kể cho mẹ câu chuyện này đi.”

Toa Toa kể cho mẹ nghe Phan Đông Tử đã trở thành bạn tốt của chú lính Ô Nhỏ và nhím con thế nào.

Lâm Tô Diệp nghe mà quá buồn cười, vô cùng ngạc nhiên: “Bé ngoan, truyện con kể thật thú vị, mẹ chưa bao giờ từng nghe câu chuyện nào thú vị như thế.”

Mẹ cũng cảm thấy dễ nghe sao?

Toa Toa càng thêm hào hứng, càng ra sức kể hơn: “Mẹ, sau này mẹ vẽ giúp con nhé.”

Tuy rằng Toa Toa học hành không tồi, biết hát biết nhảy biết kể chuyện, nhưng vẽ tranh lại không ổn, đến giờ cũng chỉ biết vẽ cha dưa lệch thôi.

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Được, mẹ vẽ giúp con.”

Cô thuận tay cầm vở và bút lên, dựa theo miêu tả của Toa Toa vẽ Phan Đông Tử, bồ công anh nhỏ, ké đầu ngựa…

Toa Toa kể càng hăng say hơn.

Ngô Mỹ Na ở bên đó nghe lén, không nhịn được mà bĩu môi, phụt một tiếng thầm nói: Ngu ngốc, đọc sách còn không biết đọc, lại còn bịa.

Tuần trước con trai cô ta là Mã Minh bị cô út chôn vào trong hố làm ụ đất, tuy rằng cô ta vô cùng tức giận nhưng cũng không dám tìm Lâm Tô Diệp tính sổ mà chỉ có thể nén giận, tuần này cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Tô Diệp, cũng chỉ có thể ở sau lưng lầm rầm mỉa mai vài câu.

Lâm Tô Diệp cầm ấm trà cho Toa Toa uống nước: “Bé ngoan, ngày nào cũng phải uống nhiều nước, không thì cổ họng sẽ khàn.”

Mỗi ngày trẻ con nói không biết bao nhiêu là lời.

Hai mẹ con đọc sách được một lúc, Lâm Tô Diệp kêu Toa Toa đi chơi xếp gỗ và thổi kèn harmonica nhỏ một lát.

Cô bé nhỏ tuổi luôn ngồi mãi sẽ hại cơ thể, đọc sách miết cũng hại mắt.

Toa Toa vẫn luôn giống như một bé cưng ba tuổi vô cùng ngoan ngoãn trước mặt mẹ, kêu làm gì thì làm cái đó.

Năm rưỡi tan làm, buổi tối Lâm Tô Diệp trực ban với Trương Khiết.

Trương Khiết: “Tô Diệp, em dẫn Toa Toa đi ăn cơm trước đi.”

Lâm Tô Diệp cũng không khách sáo, cô ta và Trương Khiết rất ăn ý với nhau.

Bình Luận (0)
Comment