Chương 655: Con còn đợi gì nữa
Quan hệ giữa anh ta và nhà họ Tiết xưa nay luôn hòa hợp vui vẻ, bọn họ đối xử với anh ta tốt, mà anh ta lại… nhòm ngó con gái nhà người ta.
Nếu như để bác gái và chị dâu biết, liệu bọn họ có cảm thấy anh ta quá… mưu mô hay không?
Chúng tôi kêu cậu dạy Minh Xuân học mà cậu lại có ý đồ với cô ấy? Khi nghèo khó không nói, bây giờ có chút tiền đã lập tức tới cửa cầu thân? Thế này còn ra thể thống sao?
Nếu như Minh Xuân thích anh ta vậy đều là chuyện tốt, nhưng nếu Minh Xuân không thích anh ta, anh ta lại tới cửa nói toạc ra, vậy… cũng xấu hổ bao nhiêu, khiến người ta khó xử bao nhiêu?
Nếu vì thế mà phải bất hòa với nhà họ Tiết, không có hai bạn nhỏ là Đại Quân và Tiểu Lĩnh này, vậy anh ta… sẽ rất đau lòng.
Cho nên vấn đề mấu chốt không nằm ở tới cửa cầu thân, mà là ở Minh Xuân có thể thích anh ta hay không.
Chỉ cần Minh Xuân thích anh ta, bác gái và chị dâu sẽ không ngăn cản, Minh Xuân không thích, bác gái và chị dâu sẽ không ép cô ấy.
Anh ta nói lại đạo lý này cho cha mẹ nghe.
Mẹ Cố: “Vậy con còn đợi gì nữa? Con cũng nên sắp xếp công việc đi, cục công an rất tốt, con tới làm nhân viên văn thư ở cục công an, hoàn toàn không thành vấn đề.”
Cha Cố: “Nghe ý này thì Minh Xuân vô cùng ưu tú, sau này chắc tám phần sẽ vào được tỉnh, hay là… cho Mạnh Chiêu đi tới tỉnh làm cán bộ văn chức.”
Mẹ Cố: “Đúng ha, vậy mau sắp xếp đi.”
Cố Mạnh Chiêu: “Cha, mẹ, có tin tức nói sắp khôi phục kỳ thi đại học, con nhất định phải tham gia thi đại học.”
Mẹ Cố: “Ôi chao, nếu như vậy con chắc chắn phải tới thủ đô học đại học tốt nhất, vậy không phải sẽ chia tay Minh Xuân sao? Không phải sẽ không theo đuổi được cô vợ này sao?”
Cha Cố: “Con trai, trình độ phiên dịch đó của con làm giáo viên cũng được, đại học này có lên hay không…”
Theo quan điểm của ông ấy, đọc sách và học hỏi có thể làm bất cứ lúc nào, không nhất thiết cứ phải lên đại học, còn nữa học đại học có gì ghê gớm, hai người bọn học còn từng học Cambridge và Oxford kia kìa, cuối cùng không phải cũng về cơ sở rèn luyện mười một năm sao?
Cố Mạnh Chiêu kêu bọn họ đừng lo, cho dù học đại học anh ta cũng có thể học đại học tỉnh, không phải cứ nhất thiết phải đến thủ đô.
Còn nữa, đi tới thủ đô cũng không sợ, chỉ cần Minh Xuân thích anh ta, anh ta có lên đại học cũng không sao cả, còn Minh Xuân không thích anh ta, anh ta ở cạnh cô ấy cũng vô dụng.
Cha Cố và mẹ Cố nửa đêm không ngủ, vẫn luôn bàn bạc xem nên giúp con trai theo đuổi vợ thế nào.
Mẹ Cố: “Vân Phương, mình phải khắc phục tật xấu đó của mình đi, sớm kết bạn với nhà thông gia một chút.”
Cha Cố có một tật xấu, đó là có hơi không dám giao tiếp chính thức với người ta, đây là bóng ma tâm lý, ông ấy không nói nhưng mẹ Cố biết.
Ông ấy có thể cười hi hi ha ha với trẻ con, nhưng lại không dám trao đổi chính diện với những người lớn khác.
Cha Cố: “Vậy anh sẽ đội cái mũ đẹp một chút.” Che da đầu lại.
Mẹ Cố: “ôi, em nghĩ đến một chuyện, có phải chị dâu của Minh Xuân định báo danh lớp học ban đêm không? Trước đó Mạnh Chiêu có nói rồi.”
Cha Cố: “Hai chúng ta đi làm giáo viên?”
Vậy cũng thật không biết trọng dụng nhân tài, phỏng chừng văn phòng lớp ban đêm cũng không dám dùng.
Sau khi hai người bọn họ trở về, Thanh Hoa Bắc Đại đều nhiệt tình mời hai người họ, lãnh đạo còn tính kêu ông ấy tiếp tục làm hiệu trưởng tỉnh mà ông ấy đều từ chối hết.
Cố Mạnh Chiêu cũng không ngủ, anh ta đang vạch ra kế hoạch theo đuổi Minh Xuân, làm sao để Minh Xuân thích anh ta.
Cô ấy thích gì?
Cô ấy thích đánh nhau với người khác, vậy anh ta cũng không thể đánh với cô ấy – Pass…
Anh ta chỉ biết đọc sách và kể chuyện.
Có rồi!
Anh ta tìm kiếm chuyện xưa về điều tra phá án, bao gồm cả trong và ngoài nước, mỗi lần gặp sẽ kể cho cô ấy nửa vụ án!
Một vụ thì cô ấy đã ghiền, nửa vụ sẽ dụ dỗ cô ấy, cô ấy chắc chắn cảm thấy hứng thú, cũng sẽ từ từ cảm thấy hứng thú với anh ta?
Dù sao anh ta cũng không phải vừa gặp cô ấy là đã yêu ngay, mà là trong lúc quen biết từ từ bị cô ấy thu hút, sự chính trực và lương thiện của cô ấy, vẻ nhiệt tình và ngang bướng của cô ấy, tính bốc đồng của cô ấy…
Cô ấy giống như ngôi sao trên cao, càng ngày càng rực rỡ trong mắt anh ta, cuối cùng biến thành một mặt trời nhỏ.
Anh ta hy vọng mình cũng có thể dùng cách như vậy trở thành ánh sáng vĩnh hằng trong mắt cô ấy.