Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 654 - Chương 654. Lên Xe, Chở Anh Về

Chương 654. Lên xe, chở anh về Chương 654. Lên xe, chở anh về

Chương 654: Lên xe, chở anh về

Từ lúc cô út và Minh Lưu thi công an phải chạy bộ cho tới nay, anh ta cũng tập thành thói quen chạy bộ.

Thấy cô ấy đi qua, Cố Mạnh Chiêu vừa định chào hỏi cô ấy, kết quả cô ấy vút một cái đã đạp qua mất, anh ta hoàn toàn không kịp lên tiếng, còn bị gió thốc vào miệng.

Cô út: “Trí thức Cố, buổi tối một mình anh ra ngoài nguy hiểm, sau này vẫn nên chạy bộ sáng đi.”

Anh ta lớn lên tuấn tú, bây giờ lại có tiền, lỡ như bị phần tử xấu nhìn trúng thì cũng phiền phức lắm.

Cô ấy ra hiệu cho Cố Mạnh Chiêu: “Lên xe, chở anh về.”

Cố Mạnh Chiêu vội đáp: “Cũng không thuận đường, không cần rắc rối như vậy.”

Cô út: “Quành có một cái chứ mấy.”

Cố Mạnh Chiêu ngồi lên.

Ngược lại cô út không lao vun vút nữa vì sợ Cố Mạnh Chiêu sợ, cô ấy nói với anh ta chuyện đấu võ, tự tin đầy mình, bảo: “Em chắc chắn có thể lấy được hạng nhất!”

Cố Mạnh Chiêu: “Hiển nhiên rồi!”

Cô út: “Ha ha, có thể quang minh chính đại đánh Tống Diên Huy rồi!”

Cố Mạnh Chiêu nhớ đến năm đó Tống Diên Huy tới đại đội bắt anh ta, Minh Xuân đã nói phải tìm cơ hội đánh Tống Diên Huy một trận, không ngờ vẫn còn nhớ.

Anh ta cười bảo: “Em tham gia cuộc thi lớn là vì Tống Diên Huy sao, đừng khiến một nhân vật nhỏ ảnh hưởng đến tâm thái của em.”

Cô út: “Không phải đâu! Vừa nghĩ đến có thể đánh Tống Diên Huy là em nhiệt huyết sục sôi, cả người có sức rồi!”

Qua một lúc, cô út dừng xe lại.

Cố Mạnh Chiêu vừa định hỏi sao thế đã nhìn thấy cổng sau trường đại học tỉnh, cảm thấy con đường này không hợp lý, mình chạy tận nửa ngày, sao lúc về chưa nói được vài câu đã đến?

Anh ta tạm biệt cô út, biết cô ấy sẽ không để mình tiễn mới vẫy tay nhìn cô ấy rời đi.

Cô út quay đầu xe, giậm một chân lên bàn đạp, đạp đi rất xa: “Sau này tối rồi đừng ra ngoài nữa! Về đi!”

Một chữ cuối cùng truyền tới từ nơi rất xa rồi, đã không còn thấy bóng cô ấy nữa.

Cố Mạnh Chiêu vừa quay người đã trông thấy cha mẹ kéo tay nhau đứng ở đó nhìn với vẻ mặt tò mò.

Cha Cố còn ra sức giữ kính mắt: “Anh không nhìn lầm chứ, darling, mình nhìn thấy không?”

Mẹ Cố: “Nhìn thấy một cô gái rất cao, rất nhanh nhẹn, hình như mặc đồng phục cảnh sát.”

Cha Cố: “Đại Quân và Tiểu Lĩnh nói cô út của bọn trẻ là công an, đây là…”

Không đợi ông ấy nói ra chữ hẹn hò, Cố Mạnh Chiêu đã ngắt lời bọn họ.

Cố Mạnh Chiêu: “Cha mẹ, muộn như vậy sao hai người còn ra ngoài?”

Tuy rằng đã gỡ mũ nhưng ai biết có nguy hiểm nữa không? Dù sao người xấu cũng nhiều như vậy.

Mẹ Cố và cha Cố cười đáp: “Thấy con không về, không phải cha mẹ lo lắng hay sao? Con đưa lũ trẻ về nhà rồi cô út của bọn trẻ lại đưa con về?”

Cố Mạnh Chiêu muốn nói không phải, là gặp trên đường, nhưng lại sợ cha mẹ nói mình cố tình ra đường đợi Tiết Minh Xuân tan làm nên chỉ ngầm đồng ý.

Cha Cố và mẹ Cố thở dài chậc chậc: “Thật là một cô gái tốt.”

Mẹ Cố hỏi con trai: “Mạnh Chiêu, Minh Xuân có đối tượng chưa?”

Cha Cố: “Chắc chắn chưa rồi, có đối tượng rồi còn có thể tiễn Mạnh Chiêu của chúng ta sao? Không phải người ta sẽ tị hiềm sao?”

Trước mắt mẹ Cố sáng ngời: “Con trai, vậy phải tranh thủ đi! Một cô gái tốt như vậy đừng để đến khi đó bị người cướp mất.”

Cố Mạnh Chiêu nhìn cha mẹ mình với vẻ bất đắc dĩ, trước đây tính cách của cha mẹ không giống nhau cho lắm, cha là người khiêm tốn còn mẹ thì nóng tính. Mười một năm trôi qua khiến tính cách của hai người hình như… đã trung hòa cho nhau, vậy mà tính cách của cả hai càng lúc càng giống nhau, đều như trẻ con.

Chịu khổ cực rồi, không phải con người nên biết áp chế, phẫn uất thậm chí là hận đời hoặc là phóng túng không kiềm chế được mà hưởng lạc sao?

Hai người họ lại… hài hước, hiền hòa hơn.

Xem ra mười một năm này thật sự đi cải tạo, tu hành, sau đó lại nhận được cuộc sống mới.

Anh ta đáp: “Minh Xuân người ta… không có ý đó đâu ạ.”

Cha Cố và mẹ Cố lại bày ra bộ dáng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.

Mẹ Cố: “Đợi người ta có ý đó vậy không phải đã muộn rồi sao? Bây giờ con bé không có ý thì con có ý đi, vậy không phải là có ý rồi sao? Sao đứa trẻ nhà con lại cứng ngắc như vậy chứ?”

Cha Cố: “Đúng, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, con phải chủ động!”

Mẹ Cố: “Mau lên, chuẩn bị quà, mẹ và cha con tới nhà họ Tiết cầu hôn cho con.”

Cha Cố: “Ngày mai luôn.”

Mẹ Cố: “Đúng!”

Cố Mạnh Chiêu sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội kéo hai người họ: “Cha mẹ, cha mẹ có thể… hơi… bình tĩnh một chút được không?”

Bình Luận (0)
Comment