Chương 653: Chạy bộ đêm
Lâm Tô Diệp nghe nhà họ Cố được giữ gìn không tồi, ít nhất có vài thứ trang trí chưa bị đạp hư.
Bà Tiết thì tò mò hỏi mẹ Cố và cha Cố thế nào.
Khi ở trước mặt Cố Mạnh Chiêu, bà ta cũng chỉ hỏi mẹ Cố và cha Cố có khỏe không, chứ không tiện hỏi cái khác.
Tiểu Lĩnh: “Tốt, tốt lắm ạ, không hề dữ chút nào, không mắng người cũng không đánh người! Bọn họ cũng chưa bao giờ từng đánh và mắng trí thức Cố, cho nên mọi người xem…” Cậu bé nhìn về phía Lâm Tô Diệp có ý ám chỉ: “Trí thức Cố người ta có triển vọng như vậy, học giỏi bao nhiêu, con cái thật sự không thể đánh mắng đâu!”
Lâm Tô Diệp: “… Con đi tới nhà trí thức Cố chơi một ngày đã học được chiêu ném đá giấu tay rồi.”
Đại Quân: “Mẹ, thành ngữ này của mẹ dùng rất đúng.”
Tiểu Lĩnh: “Ném đá giấu tay, sao lại rất đúng được?” Cậu bé kéo cánh tay của Lâm Tô Diệp: “Mẹ, cha mẹ của trí thức Cố người ta liên tục mời mọi người tới chơi, họ hiền lắm, thật sự không dữ tí nào.”
Đối mặt với Tiểu Lĩnh mười tuổi, Lâm Tô Diệp vẫn có ưu thế về chiều cao, cô học vẻ mặt của Ngô Mỹ Na: “Hừ, mẹ cũng không dữ với người khác, chỉ dữ với con!”
Tiểu Lĩnh: … Thôi đi mẹ ơi, mẹ hỏi đám người Hồ Quế Châu với Lâm Uyển Tinh xem mẹ có dữ không?
Nhưng cậu bé thật sự rất yêu quý mẹ, mẹ không tới nhà trí thức Cố chơi cũng quá đáng tiếc.
Đại Quân: “Mẹ, nhà trí thức Cố ở sân sau đại học tỉnh, bên cạnh chính là thư viện tỉnh.”
Lâm Tô Diệp: “Vài ngày nữa lớp ban đêm mở cũng ở đại học tỉnh, đến khi đó mẹ sẽ tới thăm.”
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, đến lúc đó ngày nào con cũng đi đón mẹ.”
Tránh cho có người xấu bắt nạt mẹ.
Đại Quân thì lại viết gì đó.
Hôm nay ba người Tiểu Lĩnh chơi điên cuồng, còn cậu bé thì lại nói rất nhiều thứ với cha Cố, cha Cố tiến cử một vài quyển sách kêu cậu bé lần lượt đọc.
Lâm Tô Diệp lại hỏi bà Tiết đi tới nhà họ Lam thế nào.
Bà Tiết: “Tốt, tốt lắm, bà ngoại Hải Quân nói chuyện với các cô là đùa cả thôi, chúng tôi nói chuyện một lúc về Đại Quân và Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân, nói vô cùng vui vẻ.”
Lâm Tô Diệp có hơi không tin: “Thật sao?”
Bà Tiết: “Tôi lừa cô làm gì, sau này nhàn rỗi tôi sẽ đi nói chuyện với bà ấy.”
Lúc này Lam Hải Quân cũng đang ở nhà kể với bà ngoại cậu bé về căn nhà nhỏ ba tầng của nhà họ Cố có phòng tắm sang trọng.
Nước miếng tung bay nửa ngày, cậu bé quá đã ghiền, mới cười bảo: “Bà ngoại, dù sao bà cũng không nghe được.”
Tai bà ngoại Lam điếc, giọng nói cao vút lên: “Bà cũng không điếc, sao lại không nghe thấy được? Hôm nay các cháu đi tới tiệm cơm hữu nghị chứ gì? Đây là nơi người nước ngoài ở, có trải thảm trải sàn, có bồn tắm lớn, trước đây nhà mình cũng có, không hiếm lạ gì cái thứ ấy, nhưng bà không quen dùng.”
Lam Hải Quân ngạc nhiên: “Bà ngoại, vậy sao bà chưa bao giờ từng nói ạ?”
Bà ngoại Lam: “Bà nội của hai bạn học đó của cháu lòng dạ thật tốt, buổi chiều tới đây nói chuyện cả chiều với cậu cả và cậu hai của cháu. Bà ấy đúng là một người tốt, tai không điếc, mắt không hoa, cũng không cảm thấy bà điếc. Bà nào có điếc? Bà không hề điếc tí nào, là tại giọng các cháu nhỏ thôi.”
Lam Hải Quân: “…”
Trời đêm mùa thu vô cùng đẹp, sao sáng lấp lánh.
Hôm nay tâm trạng của cô út vô cùng đẹp như bầu trời đêm vậy, vì cô ấy đã giành được hạng nhất trong cuộc tuyển chọn toàn huyện, mấy ngày tới sẽ cùng hai người khác đi tham gia thi tuyển chọn ở khu.
Thắng rồi có thể tham gia trận đấu lớn ở sở công an tỉnh.
Vừa hào hứng là cô ấy không tự chủ được ngâm nga hát, đều là bài mà Toa Toa thường ngâm nga: “Kèn nhỏ, toe toe toe…”
Cô ấy đạp rất nhanh nhưng thị lực rất tốt, băng vun vút sau đó đột nhiên cảm thấy bên đường có một bóng người hơi quen mắt.
Cô ấy phanh gấp xe lại, quay đầu đạp về chỗ cũ, chỉ trông thấy Cố Mạnh Chiêu ở bên đường có hơi ngẩn người.
Cô út đạp xe đến bên cạnh anh ta nhưng cũng không xuống xe, trực tiếp quay đầu xe, phanh xe nhìn anh ta, cười bảo: “Trí thức Cố, thật trùng hợp, anh tới đây làm việc sao?”
Cố Mạnh Chiêu có hơi khẩn trương, hắng giọng, cười đáp: “Ừm, chạy bộ đêm, đang định về nhà.”
Sau khi anh ta về nhà đã ra ngoài chạy bộ đêm thuận theo con đường mà Minh Xuân tan làm.