Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 652 - Chương 652. Mẹ Nhất Định Phải Gửi Cho Con Đó

Chương 652. Mẹ nhất định phải gửi cho con đó Chương 652. Mẹ nhất định phải gửi cho con đó

Chương 652: Mẹ nhất định phải gửi cho con đó

Lâm Tô Diệp hiểu Toa Toa, đoán già đoán non cũng hiểu được chuyện xưa này.

Nhân vật chính tên là Tiểu Quân Mạo, là một bé trai tám tuổi.

Tiểu Quân Mạo không thích học mà chỉ muốn đi làm lính, nhưng bộ đội không nhận cậu bé vì cậu bé thấp.

Cậu bé đi cà kheo của mình lại tới báo danh, kết quả ngã sấp mặt, mũ cũng rớt mất, cậu bé ngã rồi khóc oa oa.

Một chú quân giải phóng đỡ cậu bé dậy, đội lại mũ cho cậu bé, lau nước mắt lại nói cho cậu bé biết mười bảy tuổi mới có thể đi làm lính.

Tiểu Quân Mạo hỏi làm sao mới có thể mười bảy tuổi ngay lập tức được?

Chú quân giải phóng tặng cho cậu bé một quyển vở, kêu cậu bé có chuyện gì thì viết vào, viết đầy lại gửi đến bộ đội của chú, chú sẽ gửi một quyển khác cho Tiểu Quân Mạo.

Đợi viết được mười quyển là đủ rồi.

Còn nữa…

Lâm Tô Diệp nở nụ cười, cô bé nhỏ còn biết gây hồi hộp cơ đấy, còn nữa là sao? Không nói.

Toa Toa nhắc nhở cô: “Mẹ nhất định phải gửi cho con đó.”

Lâm Tô Diệp: “Không có chữ sai, bé ngoan thật giỏi, chỉ là… có phải chữ hơi nhỏ không?”

Toa Toa: “Không thành vấn đề, bà Kim Hoa có thể nhìn được.”

Lâm Tô Diệp không đưa ra ý kiến nữa, cũng không sửa giúp cô bé, dù sao con viết rất nghiêm túc, cứ gửi đi thôi.

Tiết Minh Dực bế con gái, ôm Lâm Tô Diệp, tâm trạng vui vẻ đi về nhà.

Cố Mạnh Chiêu đã đưa đám trẻ về nhà, còn cô út vẫn chưa tan làm.

Anh ta đặc biệt đợi bọn họ tan làm, lần trước tới chưa gặp được Tiết Minh Dực, hôm nay biết anh có nhà mới ở lại chào hỏi một tiếng.

Tiết Minh Dực thích anh ta, lại hỏi anh ta trong chính sách chu đáo có vấn đề gì hay không.

Cố Mạnh Chiêu: “Danh sách những thứ đã bị lấy đi lúc trước có khả năng không đủ.”

Sửa lại án sai, khi trả tài vật về người quản lý nghiêm túc một chút và sơ ý một chút có sự khác biệt rất lớn, nếu như người khác không muốn trả lại toàn bộ sẽ nói lúc trước bị phá hỏng, tiêu hủy, vậy cũng không có cách nào cả.

Tiết Minh Dực nói với anh ta một cái tên và đơn vị: “Đi hỏi anh ta thử xem, chắc hẳn có thể lấy được danh sách.”

Có căn cứ cũng dễ làm việc.

Cố Mạnh Chiêu nhận lấy: “Cảm ơn tham mưu Tiết.”

Anh ta thấy không còn sớm nữa mà cô út vẫn chưa về nhà, có hơi lo lắng cô ấy đi đường đêm, nhưng rồi lại cảm thấy mình lo lắng dư thừa.

Trong thành phố có đèn đường, cô ấy mặc đồng phục, không ai dám làm gì cả.

Anh ta tạm biệt mọi người.

Tiết Minh Dực: “Tôi kêu Tiểu Trịnh đưa cậu về.”

Cố Mạnh Chiêu vội từ chối: “Tham mưu Tiết, không cần rắc rối như vậy, tôi đạp xe đạp qua đây.”

Anh ta vì về cho tiện nên kêu lũ trẻ ngồi xe buýt, còn anh ta đạp xe qua đây.

Quân khu tỉnh ở phía tây, đại học tỉnh ở vị trí phía nam trung tâm, thật ra cách cũng không xa cho lắm.

Tiết Minh Dực cũng không nói gì nữa.

Bọn họ tiễn Cố Mạnh Chiêu đi rồi vào nhà, Lâm Tô Diệp hỏi các con đã làm gì.

Tiểu Lĩnh lập tức nói liến thoắng còn diễn tả kể cho mọi người nghe: “Ba tầng lận, nhà bọn họ còn lát nền đá cẩm thạch, có nhà vệ sinh riêng, có bồn cầu…” Cậu bé nói với bà Tiết: “Bà nội, bà biết bồn cầu không? Màu trắng nhé, không phải loại bồn cầu gỗ như của chúng ta đâu mà là sứ trắng, còn tinh tế hơn cái chậu trắng nhất đẹp nhất ở nhà chúng ta.”

Bà Tiết nhỏ giọng bảo: “Cháu ngoan của bà, trước đây… nhà địa chủ lớn nhất ở công xã chúng ta cũng không như vậy, đây là…nhà tư bản rồi?”

Tiểu Lĩnh không biết nhà tư bản với nhà không tư bản gì, cậu bé lại bắt đầu miêu tả: “Còn có gương to cao ngang cháu, có cả chậu men to rửa mặt…”

Đại Quân: “Đó là bồn tắm lớn.”

Bà Tiết: “Bể cá á? Có phải bọn họ có thể ăn cá mỗi ngày không, nuôi bao nhiêu con?”

Đại Quân: “…”

Tiểu Lĩnh cười ha ha, đáp: “Bà nội, là bồn tắm, để tắm ấy ạ, tắm vòi hoa sen này, tắm bồn này.”

Cậu bé chỉ lên đầu: “Nhà bọn họ còn có đèn thủy tinh to ơi là to, nhưng mà chói mắt lắm!”

Cậu bé cười với Toa Toa, nói: “Em không đi đúng là thiệt lớn rồi, không được nhìn thấy, anh và Hải Quân, Tiểu Lợi còn chơi cầu tuột cơ.”

Cầu thang nhà ba tầng xoay tròn xuống dưới, bọn trẻ có thể trượt từ tầng một cao như vậy, cũng vui lắm!

Đương nhiên, Vương Tiểu Lợi ngốc nhất, cậu ta ngã một lần, cũng may mẹ Cố đã đội mũ bông cho bọn trẻ, cho nên không té xuống.

Bình Luận (0)
Comment