Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 651 - Chương 651. Bọn Họ Có Thể Bịa Sao Cháu Không Thể Bịa

Chương 651. Bọn họ có thể bịa sao cháu không thể bịa Chương 651. Bọn họ có thể bịa sao cháu không thể bịa

Chương 651: Bọn họ có thể bịa sao cháu không thể bịa

Toa Toa: “Chuyện xưa đó toàn là bịa, bọn họ có thể bịa sao cháu không thể bịa?”

Bà Tiết sững sờ, cũng thiệt tình, đứa trẻ này… ở trước mặt mẹ nó thì giả bộ ngoan ngoãn, ở trước mặt bà nội chính là con sói con, cả ngày đối chọi với bà nội ruột như bà ta.

Ăn cơm xong, Tiết Minh Dực bế Toa Toa đi tới thư viện cùng Lâm Tô Diệp trực ban, bà Tiết thì tới nhà họ Lam.

Đến thư viện, Lâm Tô Diệp kêu Trương Khiết về nhà ăn cơm: “Trương Khiết, buổi tối chị cũng không cần tới đâu, dù sao cũng không có ai cả.”

Trương Khiết nhìn Tiết Minh Dực cũng tới, mới cười bảo: “Được rồi, vậy làm phiền em và tham mưu Tiết nhé?”

Cô ta cười ha ha rời đi.

Lâm Tô Diệp kiểm tra xem hôm nay có ai mượn sách và trả sách không, sau đó cầm sách số học mời Tiết Minh Dực dạy.

Toa Toa thì ngồi trên cái ghế đối diện nghĩ ngợi, cô bé muốn biên soạn ra một câu chuyện của mình!

Người khác đều có thể bịa, bà cả còn bịa ra [kể chuyện xưa] cho bọn họ nghe cơ mà, dựa vào cái gì cô bé không thể?

Cô bé cũng phải bịa ra kể cho các bạn nhỏ khác.

Cô bé cầm bút và vở vừa nghĩ vừa viết từ mấu chốt.

Lâm Tô Diệp chỉ vào một câu hỏi kêu Tiết Minh Dực giảng.

Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn: “Đây là câu hỏi lớp năm tiểu học.”

Lâm Tô Diệp: “Không thể nào! Đây là câu hỏi cấp hai mà.”

Tiết Minh Dực nghiêng đầu nhìn cô, chụm ngón trỏ và ngón giữa ấn nhẹ vào trán cô: “Học không nghiêm túc, sơ suất đắc ý.”

Giống y như Tiểu Lĩnh.

Toa Toa chủ động nhảy xuống đất, chạy bịch bịch tới nơi mẹ mượn sách giáo khoa, tìm được quyển sách giáo khoa số học lớp năm và sáu tiểu học, giơ lên đưa cho cha: “Cha.”

Tiết Minh Dực cầm sách qua, lật tìm cho Lâm Tô Diệp xem.

Hai năm cô học cùng chủ yếu là tự học, dù sao cũng không học cùng lớp năm và lớp sáu.

Ngữ văn tự học còn được, số học chung quy vẫn có sơ sót, cho nên cô phải bắt đầu bù từ số học tiểu học.

Lâm Tô Diệp gãi đầu: “Ôi, học thật sự không dễ dàng.”

Tiết Minh Dực lại cười: “Ép người khác học vẫn dễ hơn một chút.”

Lâm Tô Diệp hơi quay đầu, nâng cằm, bày ra vẻ mặt của Ngô Mỹ Na: “Anh đang chê cười em sao?”

Tiết Minh Dực dáng người cao, khi ngồi xuống sống lưng vẫn thẳng tắp, cho dù cô hất cằm cũng phải nâng mắt nhìn anh, cho nên đảo trắng mắt đó lại biến thành hờn dỗi, anh cúi mắt đối diện với cô hai giây, khóe môi nhếch lên: “Không dám.”

Lâm Tô Diệp hừ nhẹ: “Cho anh cũng không dám.”

Tiết Minh Dực thản nhiên đáp: “Chỉ là phát biểu một sự thật nhỏ thôi.”

Lâm Tô Diệp: “…” Coi anh lợi hại chưa kìa!

Cô giơ tay nhéo eo anh, đáng tiếc eo anh vừa gầy vừa cứng, không có một chút thịt thừa nào, ngay cả da cũng không nhéo được! Sườn, cơ bụng, sau lưng, tất cả đều không nhéo được!

Cô cho rằng mình đi nhéo người nhưng theo quan điểm của Tiết Minh Dực, lực đạo này của cô rõ ràng là đang cám dỗ anh.

Anh cúi mắt nhìn cô, màu mắt tối lại: “Em còn sờ như vậy nữa…”

Gò má của Lâm Tô Diệp nóng bừng, vội lấy tay về, kêu anh giảng tiếp.

Tiết Minh Dực bắt được tay cô, kéo cô lại gần một chút, sau đó giảng công thức và định lý toán học cho cô: “Số học không giống ngữ văn mở rộng có nhiều loại đáp án, đáp án số học trên cơ bản đều là duy nhất, em phải thuộc công thức định lý, học và ứng dụng được.”

Giọng nói của anh trầm thấp êm tai, lọt vào tai dễ nghe, Lâm Tô Diệp nghe được lại vô cùng… dễ phân tán.

Cô phát hiện ra không thể để Tiết Minh Dực giảng bài cho mình, khi anh và cô nói chuyện giọng nói có một thứ gì đó mà lúc nói chuyện bình thường không có, rất dụ người.

Cô nghi ngờ anh cố tình.

Tiết Minh Dực thấy cô không tập trung, bàn tay to nhẹ nhàng nhéo lên gáy cô, kêu cô tập trung chú ý nghe mình giảng bài.

Một lúc sau.

“Hiểu chưa?” Tiết Minh Dực hỏi.

Lâm Tô Diệp: “Phần lớn đã hiểu.”

Lòng bàn tay của anh nóng rực đặt lên cổ cô như thể đeo thêm một túi nước nóng, thoải mái đến mức khiến cô muốn ngủ ngay.

Cô không nhịn được mà ngáp một cái.

Tiết Minh Dực nhìn cô chằm chằm: “Về nhà ngủ nhé?”

Đừng thấy giọng nói của anh bình tĩnh, vẻ mặt cũng không có gì khác thường, nhưng Lâm Tô Diệp lại nghe ra được ý tứ của anh.

Ngủ cái gì mà ngủ!

Cô xốc lại tinh thần, học!

Tám giờ đúng, Lâm Tô Diệp đúng giờ tan làm.

Toa Toa giao một trang giấy cho Lâm Tô Diệp: “Mẹ giúp con gửi cho bà Kim Hoa đi, con cũng muốn đóng góp.”

Lâm Tô Diệp nhận qua nhìn, bên trên viết vài chữ, còn vẽ cắt tóc, hình vẽ nhỏ, đây là một chuyện xưa.

Bình Luận (0)
Comment