Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 657 - Chương 657. Lựa Chọn Khó Khăn 2

Chương 657. Lựa chọn khó khăn 2 Chương 657. Lựa chọn khó khăn 2

Chương 657: Lựa chọn khó khăn 2

Cậu bé quyết định thử hết xem sao, sau đó chọn ra mục vận động mà mình có cảm giác nhất, cũng có chút sở trường.

Toa Toa: “Mẹ, con đánh bóng bàn.”

Lâm Tô Diệp cười đáp: “Bé ngoan, con còn nhỏ đừng mệt quá, đợi lớn hơn chút rồi chọn sau.”

Nhỏ như vậy cũng không có cách nào chơi với người ta.

Lâm Tô Diệp vẫn muốn tìm bạn cùng tuổi cho con gái chơi, tính để cô bé theo các anh chơi một đợt rồi khuyên cô bé về lớp mầm xem sao.

Tiểu Lĩnh rối rắm nửa ngày vẫn chưa quyết định được: “Mẹ, nay cha con không về sao?”

Lâm Tô Diệp: “Về, nhưng sau chín rưỡi.”

Tiểu Lĩnh: “Đại ca con khi nào mới tới, con hỏi đại ca con cũng được.”

Hình như trí thức Cố không giỏi vận động, ở nông thôn cũng chỉ chạy bộ thôi, phỏng chừng những môn khác cũng không hiểu?

Cậu bé cảm thấy khó quá, đưa ra lựa chọn thật sự quá khó, tại sao không thể lấy hết!

Cậu bé lấy ngữ văn và số học đổi với tiết thể dục được không?

Ăn cơm xong Đại Quân và Tiểu Lĩnh làm bài tập về nhà, còn Toa Toa thì lại bận viết chuyện xưa nhỏ của mình.

Cô bé vô cùng nghiêm túc nghe radio, muốn nghe xem khi nào bà Kim Hoa sẽ đọc chuyện xưa của mình.

Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan, bà Kim Hoa ở thủ đô có khả năng vẫn chưa nhận được đâu.”

Toa Toa: “Vậy… con viết thêm một phần gửi lên đài truyền hình tỉnh.”

Như vậy bạn nhỏ ở tỉnh cũng có thể nghe được chuyện xưa của cô bé.

Toa Toa không để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này, chuyện xưa đầu tiên người ta không nhận được vậy cô bé sẽ viết thêm một phần, chắc chắn sẽ không thắt cổ chết trên một cái cây.

Chuyện mới của cô bé vẫn là Tiểu Quân Mạo, là Tiểu Quân Mạo đánh kẻ xấu.

Lần này cô bé viết thêm vài chữ, không biết viết cũng sẽ đi tra từ điển.

Lâm Tô Diệp sợ cô bé mệt: “Bé ngoan, tám giờ rồi, nên rửa mặt ngủ thôi.”

Toa Toa không ngẩng đầu lên: “Mẹ, con viết thêm một phút nữa thôi.”

Một phút của trẻ con chính là năm phút, mười phút… dù sao chỉ cần cô bé chưa viết đủ thì một phút này có thể dài đến vô hạn.

Lâm Tô Diệp cũng cười bảo: “Bé ngoan, vậy chúng ta đi tới lớp mầm được không? Ở lớp mầm không cần học nhiều tiết, có thể kể chuyện xưa cho các bạn nhỏ.”

Toa Toa lập tức như bị đánh tỉnh, cô bé ngẩng đầu nhìn Lâm Tô Diệp với đôi mắt sáng ngời: “Mẹ, mẹ nói đúng, nếu như bà Kim Hoa và đài truyền hình tỉnh không đọc chuyện xưa của con, vậy con có thể đọc cho các bạn nhỏ ở lớp mầm.”

Cô bé bắt đầu vẽ bảng biểu, vạch ra một bảng kế hoạch, đây là học từ Lâm Tô Diệp.

Cô bé bàn bạc với Lâm Tô Diệp: “Mẹ, vậy con nói với cô Vu có vài tiết con không đi học, cũng sẽ nói với hiệu trưởng Nghiêm kể chuyện cho các bạn nhỏ, mẹ nói xem hiệu trưởng Nghiêm có đồng ý không ạ?”

Cô Vu chắc chắn đồng ý vì cô ta cũng thương cô bé, xin gì được nấy.

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Chắc chắn được rồi, hiệu trưởng Nghiêm là một hiệu trưởng rất yêu mến bạn nhỏ.” Ngoại trừ không cho mặc đồ đẹp và không cho trưng diện ra.

Đợi Toa Toa tắm rửa sạch sẽ đưa cô bé lên giường, Lâm Tô Diệp lại kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi ngủ.

Đại Quân mượn được hai quyển sách từ chỗ Cố Mạnh Chiêu, đang đọc đến nhập tâm.

Tiểu Lĩnh thì lại viết thư ở đó, cậu bé viết hai lá thư.

Một lá chính là thư yêu cầu nối điện cho Tiết Gia Đồn, trước đó cậu bé viết một lá đã gửi đi rồi, kết quả lại như đá chìm vào biển, không có tín hiệu, cậu bé không phục vẫn muốn viết tiếp.

Lá thứ hai là cho Lục Yến Sênh.

Lục Yến Sanh vẫn luôn duy trì thư từ qua lại với cậu bé, chưa bao giờ nói đến tình hình cha mẹ trong nhà, chỉ nói mấy chuyện vui và phiền não với Tiểu Lĩnh.

Tiểu Lĩnh rất ít có phiền não, mỗi lần đều nói chuyện vui, nhưng lần này cậu bé cũng có phiền não cần phải tâm sự… đó là chọn đội vận động nào đây? Cậu cũng thích vận động, cho chút ý kiến xem.

Viết xong thư tự cậu bé dán tem lên.

Lúc này trong nhà đã dư dả hơn trước, Lâm Tô Diệp mua một ít tem thư và phong thư đặt trong nhà, đám trẻ muốn viết thư cũng có thể tự mình thu xếp.

Cậu bé còn phòng Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ cũng không thể đọc trộm thư của con đâu đấy.” Cậu bé nhanh chóng dán phong thư vào, nếu như có người muốn đọc chỉ có thể xé rách.

Lâm Tô Diệp: “…”

Với cái tính thẳng thắn như vậy của con còn có thể có bí mật gì được? Có gì mà mẹ không biết.

Toa Toa đã sớm nói cho cô biết rồi.

Bình Luận (0)
Comment