Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 658 - Chương 658. Lựa Chọn Khó Khăn 3

Chương 658. Lựa chọn khó khăn 3 Chương 658. Lựa chọn khó khăn 3

Chương 658: Lựa chọn khó khăn 3

Tiểu Lĩnh luôn cho rằng cậu bé giấu rất nhiều bí mật, kết quả Đại Quân và Toa Toa đều biết, cho nên cậu bé cũng chẳng giấu được ai.

Bí mật của cậu bé chính là cái rây.

Lâm Tô Diệp nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ mà cô út vẫn chưa về.

Cô kêu bà Tiết đi ngủ trước còn cô tới đầu đường xem sao, kết quả nhìn thấy hai chùm đèn xe từ xa đi tới.

Xe Jeep đã tới trước mặt, Tiết Minh Dực ra hiệu cho Trịnh Viện Triều dừng xe.

Anh xuống xe đi bộ cùng Lâm Tô Diệp.

Trịnh Viện Triều: “Chị dâu, đội trưởng Thẩm tặng chị ít hoa quả, còn có cả nho nữa, em chuyển vào trong nhà cho chị nhé!”

Lâm Tô Diệp: “Được, các cậu đã giữ lại cho mình chưa, cậu mang ít về ký túc xá ăn với mọi người đi.”

Trịnh Viện Triều chạy hai đầu, bên này có ký túc xá, người ta thường xuyên tặng đồ cho cậu ta nên Lâm Tô Diệp cũng thường chuẩn bị cho cậu ta một ít.

Đến đầu ngõ, Tiết Minh Dực lại không vòng vào mà nắm tay Lâm Tô Diệp: “Buồn ngủ không?”

Lâm Tô Diệp: “Không.”

Tiết Minh Dực nắm tay cô đi dạo thuận theo ven đường.

Bên đường có hoa dâm bụt, hoa hồng, mùa thu đều nở vừa đẹp, gió đêm mát mẻ cũng không lạnh còn mang tới mùi hương nhẹ nhàng của hoa cỏ.

Đi được mười phút, Tiết Minh Dực sợ cô lạnh nên dẫn cô về nhà.

Lại nói buổi tối Minh Xuân tan ca đêm mới về, vẫn ngâm nga giai điệu vui vẻ như cũ, gió đêm thổi khiến cô ấy cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Đợi sau khi vào tỉnh cô ấy theo bản năng thả chậm tốc độ xe, quả nhiên lại gặp Cố Mạnh Chiêu đang chạy bộ đêm.

Anh ta chào hỏi cô ấy một cách quen thuộc, cô ấy thì lại giậm chân phanh xe đạp kêu anh ta lên quá giang.

Cố Mạnh Chiêu ngồi lên yên sau: “Minh Xuân, các em huấn luyện nhất định phải tăng ca ở cục cảnh sát sao?”

Cô út: “Cục cảnh sát có toàn bộ hạng mục huấn luyện trong trận đấu võ lớn, bên quân khu không có.”

Cố Mạnh Chiêu vẫn không yên lòng khi cô ấy tan làm về muộn như vậy, có lợi lại cỡ nào còn không phải cô ấy cũng chỉ là một cô gái thôi sao? Anh ta bảo: “Hay là bình thường em tan làm, sau đó đến bên cục công an tỉnh huấn luyện đi? Các em cùng một hệ thống, tan làm mượn sân huấn luyện hoàn toàn hợp quy tắc. Như vậy em từ cục công an tỉnh về nhà cũng gần hơn một chút, chị dâu và bác gái cũng không lo lắng.”

Anh ta lôi Lâm Tô Diệp và bà Tiết ra, cô út sẽ cảm thấy anh ta nói có lý.

Cô ấy không sợ nhưng chị dâu sẽ lo lắng.

Cô út: “Đúng nhỉ, thế mà em lại không nghĩ đến!”

Cố Mạnh Chiêu thấy cô ấy đồng ý, mới bảo: “Vậy ngày mai em tan làm trở về, anh sẽ đi cùng em tới bên cục công an.”

Cô út đáp lời: “Được!”

Cô ấy hỏi Cố Mạnh Chiêu: “Khoảng cách chạy đêm của anh càng ngày càng xa thì phải?”

Cố Mạnh Chiêu: “Trước đó còn phải chạy về, nhưng không phải bây giờ gặp em quá giang được hay sao, chỉ cần phải chạy một đường, như vậy có thể chạy xa hơn một chút.”

Cô út cũng không nghiên cứu sâu nguyên nhân, vội kêu anh ta kể tiếp chuyện vụ án.

Mấy ngày nay mỗi ngày cô ấy đều gặp Cố Mạnh Chiêu, cô ấy chở anh ta, còn anh ta sẽ kể một vụ án cho cô ấy nghe, cô ấy nghe đến say sưa, càng nghe càng mê.

Ngày đầu tiên Cố Mạnh Chiêu kể chuyện rất đơn giản ôn hòa, kết quả cô út ngược lại muốn nghe những kỳ án, đại án, án quan trọng đó, cô ấy thích đoán hung thủ và lý giải bí mật thủ đoạn giết người của hung thủ.

Phần lớn vụ án mà Cố Mạnh Chiêu sưu tầm được đều là tiểu thuyết tội phạm hồi hộp nước ngoài, có vài chuyện ở trên báo, còn có vài chuyện là tài liệu lâu năm, thậm chí có cả chuyện xưa mà bản thân anh ta nghĩ ra.

Hôm nay cô ấy yêu cầu kể chuyện lợi hại hơn, Cố Mạnh Chiêu mới kể cho cô ấy sát thủ liên hoàn vô cùng hung ác ở nước ngoài.

Vụ án mà anh ta đọc vô cùng nhàm chán, nhưng để càng thu hút người ta mà còn tiến hành gia công lại.

Vụ án từ trong miệng anh ta kể ra dùng từ chuẩn xác thỏa đáng, hồi hộp vô cùng, tốc độ kể của anh ta nhanh chậm ngắt quãng kết hợp, phối hợp với bầu không khí còn thu hút người hơn cả mấy cách qua radio và tiểu thuyết mà cô ấy từng nhìn thấy, chỉ cảm thấy Cố Mạnh Chiêu kể trầm bổng du dương, khiến người muốn ngừng mà không được.

Bất tri bất giác đã đến cổng nhà họ Cố mà chuyện xưa vẫn chưa xong.

Cô út lưu luyến: “Trí thức Cố, sau đó thì sao?”

Bình Luận (0)
Comment