Chương 659: Lựa chọn khó khăn 4
Cố Mạnh Chiêu nở nụ cười: “Minh Xuân, không còn sớm nữa, mau về nhà đi, đừng để bác gái và chị dâu lo lắng, ngày mai đợi em huấn luyện xong anh sẽ kể cho em.”
Chuyện nhiều như vậy, kể xong cái này vẫn còn cái khác, mãi mãi không kể hết được.
Cô út chỉ đành đồng ý, tạm biệt anh ta.
Đợi bóng dáng của cô ấy biến mất nơi đầu đường, Cố Mạnh Chiêu về nhà, cha Cố và mẹ Cố còn đang đọc sách.
Thấy anh ta về, mẹ Cố mới trêu chọc anh ta: “Tối nay theo đuổi được vợ chưa?”
Cố Mạnh Chiêu: “Dục tốc bất đạt, cách tốt nhất là kiên nhẫn ở chung và chờ đợi.”
Cha Cố: “Con trai nói lời này rất hay, trong khoảng thời gian con ở chung và chờ đợi cũng là một loại trưởng thành và hưởng thụ, đây là hạnh phúc không gì có thể so sánh được, so với những người trực tiếp ở bên nhau đó có thể hưởng thụ cảm giác ngọt ngào càng lâu dài hơn, cố lên!”
Mẹ Cố: “Mình xác định đây không phải tra tấn chứ?”
Cố Mạnh Chiêu vội ngắt lời bọn họ, nếu như để ba mẹ bàn luận tiếp, bọn họ có thể nói cả đêm không ngủ.
Anh ta nói lại chuyện Minh Xuân đi huấn luyện một chút: “Ngày mai con xin bác Lương giúp một phen, nhờ bác ấy nói với cục công an một tiếng, như vậy Minh Xuân không cần tăng ca đến rất muộn mới về nhà nữa, cứ trực tiếp tới cục công an tỉnh huấn luyện là được.”
Mẹ Cố: “Con đừng tới cửa, bây giờ mẹ gọi điện cho ông ấy ngay.”
Bà ta nhìn đồng hồ, Lương Kiếm Vân chắc hẳn vẫn chưa ngủ, lúc này gọi điện là vừa vặn.
Nếu như con trai tới của thăm hỏi, chắc chắn sẽ bị con dâu cả nhà họ Lương kéo đi giới thiệu đối tượng.
Vài ngày trước con dâu cả nhà họ Lương vẫn luôn mời bà ấy dẫn Cố Mạnh Chiêu qua đây làm khách, kêu bà ấy làm khách bà ấy không phản đối, cũng bằng lòng đi, nhưng cứ đòi bà ấy phải dẫn con trai đi cùng, ý tứ gì bà ấy còn có thể không biết nữa sao?
Mấu chốt bà ấy đã tỏ ý nói con trai đã có cô gái mà mình thích rồi, nhưng con dâu cả nhà họ Lương vẫn tìm cách, muốn giới thiệu cháu gái ngoại cháu gái nội gì đó của cô ta cho Cố Mạnh Chiêu.
Nhà mình và Lương Kiếm Vân có giao tình sâu đậm, nhưng lại không tính là sâu gì với con dâu của ông ta, cho nên mẹ Cố không muốn con trai cừu vào miệng hổ.
Bà ấy gọi điện qua, quả nhiên Lương Kiếm Vân chưa ngủ, bà ấy kêu cha Cố tới ba người nói chuyện một lúc, sau đó nhờ Lương Kiếm Vân giúp nói một tiếng buổi tối mượn sân huấn luyện để huấn luyện thêm này.
Lương Kiếm Vân cười đáp: “Đây là chuyện tốt, cho dù không chào hỏi cũng được thôi, đảm bảo làm được, tôi sẽ đi gọi điện hay, bà kêu người cầm giấy chứng nhận công tác đi thẳng tới đó là được.”
Nói chuyện thêm vài câu nữa, Lương Kiếm Vân quan tâm cuộc sống của cha Cố và mẹ Cố một chút: “Bây giờ về rồi, tôi cũng nghỉ hưu rồi, chúng ta thường xuyên qua lại gặp mặt đi.”
Đôi bên bọn họ đều đã không ít lần giúp đỡ đối phương, bây giờ bước vào tuổi già, hiên nhiên muốn qua lại nhiều hơn một chút.
Mẹ Cố cười đáp: “Chắc chắn rồi, chúng tôi tới nhà ông không tiện, hay là ông rảnh rỗi tới nhà tôi chơi đi.”
Sau khi cúp máy, mẹ Cố nói với vẻ đắc ý: “Con trai, xong rồi.”
Cố Mạnh Chiêu rất vui vẻ: “Cảm ơn cha mẹ, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.”
Mẹ Cố: “Con trai ngốc, con là con trai của cha mẹ, còn nói lời như vậy làm gì, cho dù con không theo đuổi được con gái nhà người ta, nhưng cô gái ưu tú như vậy, mẹ vẫn rất vui lòng giúp.”
Cố Mạnh Chiêu đi lên lầu tắm rửa, sau đó về phòng tiếp tục đọc sách.
Bây giờ ngoại trừ buổi tối đi đón Minh Xuân tan làm ra, những thời gian khác anh ta đều ru rú trong nhà ôn tập và làm việc. Chuyện cần làm mỗi ngày rất nhiều, phải tiếp tục học chuyên sâu trình độ ngoại ngữ của mình, đồng thời phiên dịch một vài tác phẩm ngoại văn.
Anh ta còn phải đọc một vài vụ án sưu tầm, rồi lại dùng nghệ thuật ngôn từ của mình gia công một chút, như vậy mới có thể đảm bảo mỗi ngày đều có chuyện xưa kể cho Minh Xuân nghe.
Để kể các vụ án cho cô ấy nghe, anh ta còn thuận tiện phiên dịch luôn các tác phẩm hồi hộp như Sherlock Holmes và Agatha, đợi chính sách nới lỏng, những quyển sách này đều có thể trực tiếp mua bản quyền xuất bản.
Sau khi tạm biệt Cố Mạnh Chiêu, cô út đạp xe về nhà, phóng nhanh như chớp đã vào đại viện quân khu, vừa vặn gặp Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực đang tản bộ trở về.
Cô ấy nhìn thấy hai người lập tức phanh chân, mang theo một cơn gió: “Anh, chị dâu.”