Chương 662: Ý của Kiến Dân thế nào
Anh muốn nghiên cứu bàn luận với cô một chút, xem lần đầu cô nhìn thấy anh đã động lòng thích anh thế nào.
Lâm Tô Diệp vội đẩy anh: “Ý của Kiến Dân thế nào? Hai năm này, anh ấy vẫn chưa kết đối tượng thì phải?”
Trước đó ở quân khu, cô và bà Tiết nhìn trúng Tần Kiến Dân, nhưng Tần Kiến Dân vì mấy chuyện kỳ quái khó hiểu đó mà có chút bóng ma tâm lý, sau này không nhắc lại nữa.
Nhưng đến giờ anh ta vẫn chưa có đối tượng, tổ chức giới thiệu không ít người cho anh ta, anh ta thậm chí còn không thèm đi gặp.
Tiết Minh Dực nắm cằm cô, nhìn cô chằm chằm với con ngươi màu đen nặng nề, nhẹ giọng đáp: “Kiến Dân chỉ quý Minh Xuân, cậu ta thích Minh Xuân giống như thích một chiến sĩ tốt, chứ không phải đàn ông thích phụ nữ.”
Nếu như Minh Xuân là một chàng trai, anh cũng sẽ rất thích.
Còn người phụ nữ mà Tần Kiến Dân thích, không phải là loại hình như Minh Xuân.
Bản thân anh ta có khả năng không nhìn thấu, nhưng Tiết Minh Dực lại là người ngoài cuộc tỉnh táo còn người trong cuộc u mê.
Trước đây anh ta nhìn ảnh chịu đi xem mắt thử, ngoài miệng còn khen người ta đẹp đều không phải là kiểu con gái giống như Minh Xuân.
Đương nhiên, kêu anh ta và Minh Xuân kết đối tượng và kết hôn cũng không phải không được, anh ta chắc chắn sẽ kính trọng và bảo vệ Minh Xuân, hai vợ chồng cũng sẽ ở chung không tồi, nhưng không ở chung cũng không sao.
Nói đơn giản chính là không phải cứ là cô ấy mới được.
Tiết Minh Dực cảm thấy vào một khắc anh thích Lâm Tô Diệp đó, không phải cô ấy thì không được, bằng không thà rằng không kết hôn.
Lâm Tô Diệp thở dài: “Kiến Dân cũng lớn tuổi rồi, cứ mãi không tìm được đối tượng cũng không phải cách hay, anh ấy không có cha mẹ anh chị em gì, chúng ta cũng phải nghĩ cho anh ấy thêm. Mai em gọi điện kêu anh ấy tới ăn cơm, hỏi ý của anh ấy thế nào rồi giới thiệu vài người cho anh ấy…”
Tiết Minh Dực cúi đầu hôn cô, thấp giọng đáp: “Em còn nói Kiến Dân nữa là anh ghen đấy.”
Sáng ngày thứ hai ăn sáng, Tiểu Lĩnh kêu Tiết Minh Dực và cô út cho cậu bé kiến nghị, xem nên chọn môn vận động nào.
Tiết Minh Dực: “Chọn cái con thấy hứng thú.”
Tiểu Lĩnh: “Con thấy hứng thú với hết các môn.”
Tiết Minh Dực: “Sức của một người có hạn, chọn cái có hứng thú nhất.”
Cô út: “Rút thăm.”
Tiểu Lĩnh: “…”
Hai người đáng tin ghê?
Đại Quân chậm rãi từ tốn ăn hết một quả trứng gà luộc: “Mẹ, nhà mình có thể mua hai cái xe đạp được không? Bọn con đã lớn rồi, nên học đạp xe.”
Lâm Tô Diệp: “Hai đứa mới mười tuổi nào đã lớn? Bàn đạp cũng không thấp đến thế đâu.”
Đại Quân: “Vẫn có thể đạp.”
Tiểu Lĩnh cũng nói: “Đúng đó ạ, bọn con có thể khoét đòn dông xuống thấp, còn có thể giẫm lên đòn dông đạp lên.”
Lâm Tô Diệp vẫn không chịu: “Nguy hiểm.”
Lỡ như chọc vào bộ phận quan trong vậy đau biết bao? Lỡ như bị thương tạo thành tổn hại không thể cứu vãn thì biết làm thế nào?
Nhưng xe đạp vẫn phải mua vì cô cũng cần phải học.
Cô út một cái, trong nhà còn phải có một đến hai cái mới đủ dùng.
Năm sau dáng người của lũ trẻ lại cao lên một khúc, có thể đạp.
Ở quân khu mua đồ cũng tiện, cô cần gì có thể báo với lính hậu cần, chỉ cần trong phạm vi đãi ngộ của Tiết Minh Dực là được.
Nhưng lúc này xe đạp không có hàng sẵn cần phải đợi hai ngày.
Lâm Tô Diệp đặt trước một chiếc xe đạp kiểu nữ hai mươi sáu tấc hiệu Phi Các, mà không đặt hai mươi tám đại cống Phượng Hoàng vì quá nặng.
Từ lúc cô út làm công an, cả thể xác lẫn tâm hồn đều thoải mái, tinh thần sung sướng cao độ, quỹ đạo công việc của cô ấy rất có quy luật, nếu như có án thì ra xử, không có án thì đạp xe đi dạo khắp nơi, huyện thành, đại đội công xã bên dưới, chỉ cần là nơi cô ấy có thể dạo đến đều sẽ đi hết, gặp phải chuyện bất bình cô ấy đều sẽ quản, mặc kệ anh là chồng đánh vợ, con dâu ngược đãi mẹ chồng, đồng hương trộm gà bắt chó, độc thân lưu manh bắt nạt cô gái trẻ, hay là cán bộ đại đội bắt nạt xã viên, cô ấy đều quản hết.
Cho nên nơi nào cô ấy đi qua trị an đều rất tốt, các xã viên cũng vô cùng thích cô ấy, chỉ cần nhìn thấy cô ấy từ rất xa đã lớn tiếng gọi: “Công an Tiết, tới nhà tôi ăn cơm đi!”
Cô út sẽ vẫy tay: “Dựa theo quy tắc phát cơm, không thể ăn lung tung!”
Nhân viên chính phủ về quê làm việc, ăn cơm đều là đại đội phát cơm hoặc sắp xếp đến nhà ai ăn cơm, cứ đưa tiền và phiếu lương cho người ta là được.