Chương 663: Khoe khoang 1
Hôm nay cô ấy lại đánh một tên độc thân, tên độc thân này ỷ vào ba đời bần nông, thành phần tốt, da mặt mình dày mà chơi xấu, cả ngày trêu đùa các cô gái lớn và cô vợ trẻ trong thôn.
Xã viên đại đội đều là người trung thực hiền lành, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần không chịu thiệt thì hơn phân nửa đều nén giận.
Kết quả hôm nay anh ta có ý đồ hèn hạ kết bạn với hai cô bé đang cắt cỏ, bé gái tám, chín tuổi, nói hiểu chuyện thì vẫn chưa hiểu chuyện, thấy bản mặt đó của anh ta hiển nhiên sợ hãi, nhưng cũng không chịu nghe theo điều khiển mà hô lớn có lưu manh.
Cô út đang đạp xe qua đường, hai chữ lưu manh này lọt vào trong tai cô ấy, cô ấy để xe đạp một bên rồi chạy như bay tới, đá một cước đánh ngã tên độc thân ra đất, thuận tiện giao cho công xã thẩm tra.
Loại án kiểu lưu manh này ở nông thôn trên cơ bản đều giao cho công xã phán quyết, giảm bớt gánh nặng cho cục công an huyện.
Buổi chiều cô ấy về cục công an huyện, vừa vặn mấy người đội trưởng áp giải ba nghi phạm trở về, nói là cướp đường.
Cô út vừa thấy đã hô tô tiếc nuối, sao cô ấy lại bỏ lỡ chuyện tốt như vậy chứ?
Cô ấy nhìn ba nghi phạm, một người trong đó cao lớn thô kệch, mặt mày dữ tợn, một người trông xấu xí vừa nhìn đã biết không phải người tốt, một người ánh mắt lạnh lùng, trông rất thiếu đòn.
Nghe miêu tả thì ba người này rất hung hãn, bọn họ chuyên mai phục trên đoạn đường quốc lộ vắng vẻ cướp của tài xế xe tải, ở thời buổi hiện tại này tài xế chạy xe bên ngoài đều là người có tiền.
Công an Vương Bân và Tôn Thành đã bị thương, sắc mặt của đội trưởng Trần cũng không dễ coi, đương nhiên ba nghi phạm này cũng không tốt gì, bị đánh rất thảm.
Thập niên bảy mươi vẫn chưa có văn minh chấp hành pháp luật, nghi phạm bị bắt lại sẽ ẩu đả với công an, hiển nhiên công an cũng sẽ đánh rất dữ lại, đánh thành mức độ gì còn phải xem tình hình đã.
Cô út rất tiếc nuối: “Đội trưởng, sau này tôi sẽ đi tuần tra dọc đường quốc lộ.”
Đội trưởng Trần vỗ vai cô ấy: “Minh Xuân, sức của một người có hạn, cô không cần yêu cầu mình quá mức đâu.”
Cô út: “Tôi không yêu cầu mình, tôi chỉ muốn đụng phải bọn họ thôi.”
Mấy tên lưu manh ở đại đội đó, cô ấy không dám dùng sức đánh nên toàn phải nương tay.
Dù sao đã rất lâu rồi cô ấy không đánh đến sảng khoái như ở trạm xe lửa lần đó, thấy ba người này chắc chắn là người vô cùng xấu xa, cô ấy thả ga đánh chắc chắn không thành vấn đề, ví dụ như đá một cước gãy xương sườn gì đó chẳng hạn.
Ăn cơm tối ở đơn vị xong, Vương Bân: “Minh Xuân, đi, đi huấn luyện thôi.”
Gần đây anh ta và Tiết Minh Xuân cùng nhau huấn luyện, đến khi đó sẽ cùng nhau tham gia tuyển chọn tai cục công an khu.
Cô út thấy vết thương trên người anh ta: “Bỏ đi, hôm nay tôi tan làm sớm một chút.”
Vương Bân nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên: “Cô không luyện tập sao? Nhưng cũng được, cô không cần luyện đã vô cùng lợi hại rồi.”
Cô út: “Tôi tới cục công an tỉnh luyện, buổi tối về nhà sẽ tiện hơn, tránh cho chị dâu tôi lo lắng.”
Cô ấy đã hẹn với Cố Mạnh Chiêu gặp nhau ở cổng cục công an, anh ta sẽ cùng cô ấy qua đó.
Cho dù là cục công an tỉnh ở khu nào đều không phải là nơi là một cục công an huyện thành nhỏ có thể so được, Minh Xuân nằm mơ cũng muốn vào đó.
Hiển nhiên cô ấy vô cùng tích cực rồi.
Vương Bân nhìn đôi chân dài của cô ấy bước đi, đạp xe đạp chạy đi thật xa rồi, mới nói với Tôn Thành: “Anh Tôn, anh nói xem có phải Minh Xuân… kết đối tượng rồi không?”
Tôn Thành cười đáp: “Cây lựu trong sân còn không kết đối tượng với Tiết Minh Xuân, cô ấy giống như con sư tử đá ở cổng cục công an ấy, cậu đã từng thấy đá kết đối tượng bao giờ chưa?”
Vương Bân không phục: “Nhưng sư tử đá cũng có đôi đấy nhé, không phải nó có đối tượng sao?”
Tôn Thành: “…”
Vương Bân: “Chúng ta coi Minh Xuân như đàn ông, nhưng nói không chừng có người cảm thấy cô ấy thích hợp làm đối tượng thì sao?”
Tôn Thành: “Tôi thấy ngoại trừ chị dâu và mẹ cô ấy vội tìm đối tượng cho cô ấy ra thì bản thân cô ấy hoàn toàn không có ý đó đâu, cục trưởng đã giới thiệu vài người cho cô ấy rồi, cô ấy thấy người ta đã hỏi ‘anh chịu đòn được không,’ cậu nghe xem, đây là thái độ tìm đối tượng sao?”
Vương Bân nở nụ cười: “Vậy cô ấy không có ý với người ta rồi.”