Chương 665: Khoe khoang 3
Anh ta nhìn cô ấy và Tống Chí Cường đấu võ tỷ thí, mới đầu cô ấy yếu thế, di chuyển tránh né, còn để Tống Chí Cường đá một cái, đấm một quyền.
Tuy rằng biết là chiến thuật của cô ấy nhưng Cố Mạnh Chiêu vẫn đứng bật dậy, tim cũng thắt lại, kêu em tỏ ra yếu kém chứ không phải bị đánh, đánh lên người phải đau biết bao nhiêu?
Anh ta đã từng tận mắt chứng kiến cha mẹ bị đánh, chân của cha đến giờ vẫn còn khập khiễng, hiện giờ nhìn thấy Minh Xuân luyện tập bị đánh, anh ta lại có một loại cảm giác lo âu.
Khi còn chưa thích, mới chỉ đơn giản là quý mến, cảm thấy cô ấy rất lợi hại, nhưng chưa từng nghĩ cô ấy cũng chỉ là một cô gái, cũng sẽ biết đau.
Bây giờ lại khác, loại tâm cảnh đó chính là lo lắng không có cách nào diễn tả, sẵn lòng đánh đổi tất cả chỉ cầu mong cô ấy bình an vô sự, khi chấp hành nhiệm vụ đừng bị phần tử xấu đả thương.
Rất nhanh Tống Chí Cường đã bị quật ngã xuống đất.
Vị trí đấu võ ở sân huấn luyện là bãi cát, tuy rằng ngã xuống đất vẫn rất đau nhưng không bị thương.
Những công an khác nhìn thấy náo nhiệt, không nhịn được cũng so vài chiêu với Tiết Minh Xuân.
Trong bọn họ có người rất lợi hại nhưng cũng chỉ tốn nhiều thời gian hơn mà thôi, cuối cùng không có ai ngoại lệ nằm trên đất.
Cô út kích động chà sát tay, ôm quyền cảm ơn: “Các anh em công an khu các anh thật sự quá ưu tú, ngày mai tôi lại tới nữa, chúng ta không gặp không về.”
Hy vọng ngày mai các anh đều tới, đừng ai chạy mất, bằng không có mình cô ấy luyện tập thật sự nhàm chán.
Mặt của đám người Tống Chí Cường đều nứt ra.
Còn tới làm bao cát cho cô sao?
Có người sợ hiển nhiên cũng có người thích, có ba công an nam cũng rất hứng thú: “Được, ngày mai giờ này, không gặp không về.”
Đối luyện với kẻ mạnh, bản thân cũng sẽ mạnh hơn, lòng nhiệt huyết của người đàn ông đang sục sôi, không tin không đánh lại được một đồng chí nữ!
Tống Diên Huy đi huấn luyện bắn bia ra ngoài, nghe thấy trong sân huấn luyện hô hào ồn ào mới đi qua xem thử. Anh ta trông thấy Cố Mạnh Chiêu ở đằng trước, trong ánh đèn, thanh niên tuấn tú yên tĩnh lấy sách làm bạn nhưng tầm mắt lại nhìn vào sân huấn luyện, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, anh ta nhận ra, lập tức cảm thấy rất chướng mắt: “Cố Mạnh Chiêu?”
Cố Mạnh Chiêu quay đầu nhìn về phía anh ta, lạnh nhạt đáp: “Công an Tống.”
Tống Diên Huy nói với vẻ mặt nghiêm nghị: “Đây là sân huấn luyện của công an, là trọng điểm quân sự, một người không có phận sự như cậu tới đây làm gì?”
Cố Mạnh Chiêu: “Hiện giờ chính sách thay đổi, vận động đã kết thúc, vậy mà anh vẫn chưa tiến bộ như vậy.”
Ngay cả người không phận sự bên ngoài cơ quan như anh ta cũng biết, vận động kết thúc cần phải xử lý những người không dựa vào thủ đoạn chính đáng đi lên trong cuộc vận động, cả gia đình đám người Tống Diên Huy hiển nhiên cũng đang trong danh sách xử lý, vậy mà anh ta còn không cúp đuôi làm người.
Cô út thấy có người lại gần Cố Mạnh Chiêu, lập tức tạm biệt những người khác chạy qua: “Tống Diên Huy, không phải anh không được chọn thi đấu đấy chứ?”
Gương mặt của Tống Diên Huy tràn đầy vẻ giận dữ, nhìn Tiết Minh Xuân: “Tôi dựa vào bản lĩnh thật lên làm công an! Không cần đợi trận đấu võ lớn, qua vài ngày nữa gặp nhau ở trận đấu khu!”
Nói xong anh ta nổi giận đùng đùng rời đi.
Cô út: … Kích động thế, đến lúc đó nhất định sẽ đánh anh răng rụng đầy đất!
Cô nói với Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, anh kể nốt chuyện kia cho em đi, rốt cuộc người đó chết thế nào? Căn nhà khóa từ bên trong, cửa sổ cũng không mở, cũng không có hung khí, thế này quá thần kỳ rồi!”
Cố Mạnh Chiêu đeo cặp sách lên lưng, dắt xe đạp thay cô út.
Cô út giành lấy: “Đi, em đưa anh về, nói trên đường.”
Hôm nay Lâm Tô Diệp bận việc ở thư viện một ngày, qua vài ngày nữa cô phải tới lớp học ban đêm, không thể trực ca tối nữa, phải nhờ Trương Khiết lượng thứ nhiều.
Bà Tiết nói bà ta có thể giúp, nhưng Trương Khiết bảo cũng không bận, không cần thiết, khi nào bận lại nói sau.
Đợt này thư viện vẫn rất buồn chán, công việc rất ít, mọi người đến trên cơ bản cũng toàn là đan áo len, nói chuyện phiếm mà thôi.
Lâm Tô Diệp vẽ một vài tranh tuyên truyền cho thư viện trang trí trong cửa kính, ngược lại thu hút không ít trẻ con qua xem, cô còn hướng dẫn bọn trẻ vào mượn sách thiếu nhi đọc.