Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 667 - Chương 667. Đến Mức Đó Sao?

Chương 667. Đến mức đó sao? Chương 667. Đến mức đó sao?

Chương 667: Đến mức đó sao?

Có vài người thật sự không nhịn được nữa cũng nhanh chóng đi qua đó, buồn cười vô cùng, bọn họ nhao nhao cược với nhau: “Phỏng chừng vợ tham mưu Tiết một tháng cũng chưa học được ấy chứ.”

“Tôi thấy trước cuối năm có thể học được là tốt lắm rồi.”

“Các người cũng quá độc rồi, đến mức đó sao?”

Ngược lại Lâm Tô Diệp có thể kiên trì, chưa học được thì tiếp tục.

Bà Tiết nhìn mà lo lắng, cuối cùng về nhà nấu cơm, mắt không thấy thì tim không sợ.

Đợi bà ta nấu cơm xong ra ngoài Lâm Tô Diệp vẫn còn đang học, ngược lại rất có nghị lực, chỉ là biết chống chân trên đất đi chứ không biết đạp, cô đi học cũng không thể coi xe đạp thành ván trượt được chứ?

Bà ta nhìn vào cũng không đành lòng: “Bỏ đi, học không được thì đừng học, ngã rồi cũng không đáng!”

Cô ngã hỏng rồi, vậy con trai tôi đau lòng bao nhiêu đây?

Khi xe đạp nghiêng đổ, tim bà ta cũng chao đảo theo, cảm thấy sắp văng ra ngoài luôn rồi, cũng may xe đạp đã buộc gậy rồi.

Lâm Tô Diệp không phục: “Con nhất định sẽ học được.”

Cô không tin cô không học được!

Xe đạp khó hơn giẫm máy khâu sao? Khó hơn vẽ tranh sao? Khó hơn số học sao?

Không phục!

Đại Quân và Tiểu Lĩnh dẫn Toa Toa cùng nhau về nhà, Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi cũng chạy tới đây chơi, thấy Lâm Tô Diệp đang khổ học đạp xe, bọn trẻ cũng nhao nhao hiến kế.

Cuối cùng Tiểu Lĩnh đẩy xe đạp, giẫm lên bàn đạp coi thành ván trượt đạp dạo hai vòng, sau đó một chân nhấc lên vòng qua đòn dông xe đạp bắt đầu đạp, vậy là biết đạp ngay.

Tiểu Lĩnh đạp một vòng về, dừng trước mặt Lâm Tô Diệp: “Mẹ, rốt cuộc cái này có gì khó đâu?”

Lâm Tô Diệp: “…”

Toa Toa giậm một chân với Tiểu Lĩnh: “Hừ!” Không cho phép nói mẹ ngốc!

Tiểu Lĩnh học được cách đứng đạp, lại không nhịn được muốn ngồi lên yên cao, mông uốn trái uốn phải, lại vẫn có thể đạp.

Cậu bé ngồi lên yên sau xe đạp, chân giẫm không tới, nhưng đạp nửa bàn đạp vẫn được.

Cậu bé đi vào vòng, lại dừng trước mặt Lâm Tô Diệp: “Mẹ, rốt cuộc cái này có gì khó sao?”

Cậu bé giao xe đạp cho Đại Quân: “Anh thử đi.”

Cậu bé còn giải thích nội dung chính: “Không thể sợ, phải thả lỏng, tuyệt đối đừng cúi đầu đạp bàn đạp, anh nhìn đường, chỉ cần xe đạp lăn thì nó sẽ không đổ, không lăn mới đổ đó”

Đại Quân gật đầu: “Đây là lực ma sát.”

Cậu bé dựa theo cách Tiểu Lĩnh nói, trước xoay bàn đạp của xe đạp lên trên, sau đó chân trái giẫm lên, giống như giẫm ván trượt đứng lên trên như thế, xe đạp dựa theo quán tính có thể đi rất xa.

Đợi không còn đủ lực nữa xe đạp sẽ dừng, rồi lại lặp lại như thế, tìm được cảm giác có thể học được.

Tuy rằng Đại Quân không thích vận động như Tiểu Lĩnh, nhưng khả năng vận động của cậu bé cũng không tồi.

Chậm hơn Tiểu Lĩnh nhưng cũng chỉ dùng nửa tiếng đã học được cách đạp xe.

Cậu bé dừng lại trước mặt Lâm Tô Diệp, không muốn đả kích cô, nhưng… thật sự không có gì khó.

Lâm Tô Diệp mệt đủ rồi, còn ngã vài lần, cánh tay và chân đều thoáng đau nhức: “Về nhà ăn cơm.”

Mất mặt!

Toa Toa lặng lẽ chuồn ra ngoài gọi điện cho cha.

Tiểu Thẩm nhận máy, nghe thấy giọng của Toa Toa, anh ta vui vẻ: “Toa Toa, tìm cha hả? Tham mưu Tiết đi tới các chòi gác thị sát rồi, vẫn chưa về.”

Toa Toa hất cằm nhỏ: “Chú Tiểu Thẩm, đợi cha cháu về chú bảo cha hôm nay nhất định phải về nhà nha.”

Tiểu Thẩm lập tức khẩn trương cả lên, giọng điệu của công chúa nhỏ lại thấp như vậy sao?

“Toa Toa, các anh lại chọc mẹ giận nữa sao?”

Toa Toa lắc đầu, lại vội nói: “Không, là chuyện khác ạ.”

Cô bé không thể nói mẹ học đạp xe ngã rất đau, như vậy người khác sẽ chê cười mẹ? Cô bé nhìn thấy khi mẹ học đạp xe có rất nhiều chú dì chưa từng gặp đều cố tình đi qua đoạn đường đó, phỏng chừng là tới xem chuyện cười của mẹ.

Tiểu Thẩm an ủi cô bé vài câu, vậy mà cũng không hỏi ra được là chuyện gì, miệng đứa trẻ này rất kín.

Sau khi cúp máy, Tiểu Thẩm gọi điện tới văn phòng của Quách Trừng hỏi thăm Lâm Tô Diệp đã xảy ra chuyện gì. Tuy ràng Quách Trừng không ở đó nhưng người trong văn phòng đều biết cả buổi chiều mà vợ tham mưu Tiết vẫn chưa học được đạp xe, trong khi hai đứa con trai của cô lại đạp dạo được tận hai vòng.

Tiểu Thẩm: “Cảnh cáo các người! Không cho phép chê cười chị dâu tôi!”

Người đó cười đáp: “Yên tâm đi, chúng tôi nào dám chê cười, chỉ là qua đường nhìn một cái mà thôi.”

Tiểu Thẩm: “…” Gan các người to quá nhỉ.

Bình Luận (0)
Comment