Chương 668: Có phải em biết đạp rồi không
Đợi Trịnh Viện Triều chở Tiết Minh Dực về, Tiểu Thẩm lập tức báo cáo chuyện trong nhà.
Tiết Minh Dực lật sổ ghi chép, thấy không có công tác vô cùng quan trọng, lại thấy đã hơn sáu giờ mới kêu Trịnh Viện Triều lái xe về nhà.
Tiết Minh Dực về nhà lại không thấy ai, ra cửa vừa hỏi mới biết cả gia đình cùng Lâm Tô Diệp tới thao trường học đạp xe rồi.
Anh kêu Trịnh Viện Triều đi ăn, còn anh tới thao trường xem.
Trong thành phố thường thì tan làm mọi người không có việc gì, nên người đi dạo tản bộ cho tiêu thực sau bữa cơm cũng nhiều, hôm nay người tới thao trường vô cùng nhiều, là để nhìn vợ tham mưu Tiết học đạp xe.
Tiểu Lĩnh hô khẩu hiệu cho Lâm Tô Diệp, hô một hai ba đến khản cả họng, kết quả Lâm Tô Diệp càng không biết đạp hơn, người đang yên lành cũng có thể bị cậu bé hô nghiêng người.
Lưu Phụng Mai và Trương Khiết đều tới đỡ Lâm Tô Diệp, nhưng bọn họ vừa buông tay cô đã sắp ngã.
Tiết Minh Dực ra hiệu, ý bảo bọn họ không cần lên tiếng, anh đi tới trước thay Lưu Phụng Mai và Trương Khiết, đỡ yên sau xe đạp cho Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp đã hơi có cảm giác, chỉ là không dám tự mình đạp, luôn cảm thấy xe sắp đổ.
Qua một lúc, cô cảm thấy thuận lợi hơn rồi, như thể đã tìm được cảm giác, nhanh chóng đạp vài vòng.
Ế, lại không đổ kìa!
Cô nở nụ cười: “Chị dâu, có phải em biết đạp rồi không?”
Cô không nghe thấy tiếng của Lưu Phụng Mai và Trương Khiết, nhưng phía sau vẫn có bước chân, tiếng bước chân này có hơi quen thì phải? Cô theo bản năng quay đầu lại, kết quả xe đạp vẹo.
Tiết Minh Dực vội đi lên dùng vòng tay đỡ được cô, một tay ôm eo cô, một tay khống chế xe đạp: “Cẩn thận một chút.”
Trên mặt Lâm Tô Diệp đổ mồ hôi: “Sao anh lại về sớm như vậy?”
Tiết Minh Dực cười đáp: “Qua đây xem em học đạp xe.”
Lâm Tô Diệp có hơi ngại ngùng: “Anh cũng biết em mất mặt à?”
Tiết Minh Dực: “Cái này có gì mà mất mặt? Có người phải học một tuần, mà em mới có một buổi chiều.”
Anh người cao chân dài sức lớn, đỡ Lâm Tô Diệp rất vững vàng.
Dưới sự hỗ trợ của anh, Lâm Tô Diệp đạp vài vòng quanh thao trường đã biết đạp!
Cô vui vẻ tự mình đạp hai vòng nữa, vừa đạp vừa cười: “Em biết rồi!”
Quá vui vẻ!
Cô lại học được một bản lĩnh nữa!
Trên đường về nhà, Lâm Tô Diệp cười bảo: “Lúc không biết thì khó, biết rồi không khó, thật sự rất dễ, mẹ, mẹ cũng học đi!”
Bà Tiết: “Cũng không nhìn xem nó chạy phía sau cô bao nhiêu vòng à, các cô có thể theo được sao?”
Dùng tốc độ nhanh như vậy chạy quanh, ngoại trừ Tiết Minh Dực ra bọn họ thật sự không được, mệt muốn chết.
Bà ta cũng không học, không ai có thể ép bà ta học đạp xe!
Chín giờ tối, cô út trở về, đám trẻ đã ngủ hết, còn Lâm Tô Diệp đang đợi cô ấy.
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, nói với em một tin tốt, chị biết đạp xe đạp rồi!”
Cô út: “Chị dâu thật lợi hại! Chỉ một buổi chiều đã biết rồi, mẹ chúng ta cả đời cũng không học được.”
Bà Tiết ở trên giường: “Cần gì phải đá tôi một cước?”
Lâm Tô Diệp lại hỏi, quả nhiên buổi tối Minh Xuân lại gặp Cố Mạnh Chiêu nghe kể chuyện.
Xem ra cô phải tìm cơ hội nói chuyện với Cố Mạnh Chiêu mới được.
Đợi Lâm Tô Diệp thay quần áo lên giường, Tiết Minh Dực lập tức nhìn thấy vết bầm tím trên cánh tay và chân cô, lập tức đau lòng.
Anh lấy thuốc mỡ bôi cho cô.
Lâm Tô Diệp: “Chỉ là va chạm nhẹ thôi, không đau, sau đó buộc cây gậy vào không còn ngã nữa.”
Tiết Minh Dực vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói: “Sau này còn làm loại chuyện nguy hiểm này nữa, phải đợi anh làm cùng.”
Ánh mắt và giọng nói nghiêm túc này của anh khiến Lâm Tô Diệp cảm thấy mình đang thực hiện động tác nguy hiểm phi xe đạp từ trên sườn núi xuống của Tiểu Lĩnh vậy.
Nhưng để không khiến anh lo lắng, cô vẫn vừa cười vừa gật đầu: “Em biết rồi.”
Sáng ngày hôm sau, Tiết Minh Dực dậy chạy bộ sáng, Lâm Tô Diệp lập tức bò dậy theo.
Anh quay đầu nhìn cô: “Hôm nay em có việc?”
Vết bầm trên cánh tay và chân cô vẫn chưa khỏi, phải nghỉ ngơi thêm.
Lâm Tô Diệp nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, đáp một cách kiêu ngạo: “Đạp xe đạp quanh quân khu một vòng!”
Tiết Minh Dực: “…”
Vì thế sáng nay người tập thể dục buổi sáng ở quân khu đều nhìn thấy một phong cảnh đặc biệt.
Lâm Tô Diệp đạp chiếc xe đạp cô mới mua, xe đạp Phi Các sáng bóng vòng đi một cách khoan khoái, mấy người tham mưu Tiết, Tiết Minh Xuân, Trịnh Viện Triều không nhanh không chậm chạy bộ theo sau xe đạp của cô.
Lâm Tô Diệp gặp được người quen còn muốn chào hỏi rất vang.
“Chủ nhiệm Quách tập thể dục buổi sáng hả, tôi cũng đang luyện tập buổi sáng đây!”
“Chào buổi sáng chủ nhiệm Khưu, tôi cũng đang luyện tập buổi sáng!”
Đại Quân và Tiểu Lĩnh ở tít đằng sau nhìn nhau với vẻ cạn lời.
Tiểu Lĩnh: “Quân nhi, anh luôn nói em có một tí kiến thức đã khoe khoang, nhưng anh nhìn đi, tại sao em lại khoe khoang, là giống mẹ chứ ai nữa.”
Đại Quân: “… Có bản lĩnh em nói trước mặt mẹ đi.”
Hại em trai không chớp mắt.