Chương 669: Lớp học ban đêm, hài lòng 1
Mấy ngày sau lớp học ban đêm nhập học.
Thứ hai đến thứ sáu, sáu rưỡi đến tám rưỡi mỗi tối, một tối hai tiết, một tiết ngữ văn và một tiết toán.
Ngoài ra chiều thứ bảy có hai tiết, một tiết là thời gian giải đáp nghi vấn và bài tập về nhà, một tiết tổng hợp đơn giản, giảng lý hóa, chính trị và lịch sử địa lý.
Nếu tốt nghiệp lớp học ban đêm, bọn họ có thể lấy được bằng chứng nhận học lực tương đương với trình độ trung học cơ sở.
Muốn học bổ túc tới trình độ cấp ba vậy phải xem sau này có thể tiếp tục mở lớp được không đã.
Lúc này trình độ cấp hai cũng có thể đảm nhiệm rất nhiều công tác, dù sao trung cấp nghề và cấp ba cũng là học lực vô cùng tốt, cấp hai cũng không kém.
Ăn xong cơm tối từ lâu, Lâm Tô Diệp, Lý Lan Tú và Lưu Phụng Mai cùng nhau đi học. Ba người phụ nữ đạp xe đạp, đeo cặp sách, tâm trạng vô cùng kích động giống như học sinh tiểu học nhập học vậy.
Bọn họ còn kích động hơn cả học sinh tiểu học vì học sinh tiểu học có khả năng không phải bản thân muốn đi học, nhưng bọn họ lại cực kỳ muốn học, đây là cơ hội mà bọn họ tha thiết mơ ước.
Ngày báo danh đó có nhận thẻ học sinh, bên trên ghi tên học học sinh, thành phần gia đình, đơn vị công tác hoặc là đơn vị công tác của chồng, cho phép dẫn người đi nghe giảng cùng nhưng chỉ giới hạn ở đơn vị hợp tác.
Người ở lớp cơ bản không đông, chỉ có hai mươi người, dù sao ở tuổi này còn tới học phiên âm, nhận chữ, chung quy cũng có hơi tốn sức, cũng sợ mất mặt, còn cảm thấy không thể bớt thời gian ra được.
Người ở lớp nâng cao lại không ít, tổng cộng đến sáu, bảy mươi người, tất cả đều ở trong một phòng học.
Phòng học rất lớn, rất rộng rãi, là loại nói chuyện sẽ có tiếng vang.
Ba người Lâm Tô Diệp tới không muộn, Lưu Phụng Mai tới lớp cơ bản còn cô và Lý Lan Tú tới lớp nâng cao.
Hai người bọn họ giành vị trí ngồi hàng hai trên cùng, nơi này nhìn thấy rõ cũng không quá ăn bụi phấn.
Hai người đều dùng bình nước quân dụng mang theo nước nóng, Lâm Tô Diệp còn thêm kỳ tử và táo đỏ, uống vào ngọt ngào, vô cùng ngon.
Trước khi vào tiết, chủ nhiệm văn phòng trường học có tới nói vài câu trước về quy tắc thể lệ: “Các đồng chí đều là người có nhu cầu mới tới đây học, không phải trẻ con bị ép tới, cho nên chắc hẳn mỗi một người đều sẽ chủ động tích cực học hành, nghiêm túc nghe giảng, ghi chép, nộp bài tập, cho nên, tôi cũng không cần nhấn mạnh quy tắc gì cả. Mọi người đều là người trưởng thành, trong nhà đều bận rộn, tôi hiểu, không tới không cần xin nghỉ, có chuyện về sớm cũng không cần xin nghỉ, mọi người cứ tự do sắp xếp. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở mọi người, cơ hội này vô cùng khó có được, là lãnh đạo quân khu đặc biệt phê duyệt cho mọi người cơ hội nâng cao. Mọi người nắm bắt cơ hội này cải thiện bản thân, sau này sẽ vô cùng có lợi cho các vị.”
Mọi người vỗ tay.
Chủ nhiệm lại giới thiệu vài giáo viên, có giáo viên thường trú giảng dạy, có người mời tới dạy thay tạm thời, đến khi đó lên lớp sẽ làm quen.
Sau khi chủ nhiệm trường học rời đi, tiết đầu tiên là ngữ văn.
Chuông vào lớp vừa vang, đám học sinh Lâm Tô Diệp đều ngồi ngay ngắn, cố gắng để lại ấn tượng tốt cho giáo viên.
Rất nhanh cửa phòng học đã bị đẩy ra, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai tiến vào.
Người đàn ông này thoạt nhìn khoảng sáu mươi tuổi, đeo kính mắt nhưng một đôi mắt vô cùng sáng, con ngươi còn đen láy hơn người bình thường, khiến người cảm giác bên trong có tia sáng của trí tuệ lóe lên.
Dáng người của ông ấy rất cao, mái tóc hoa râm, lưng hơi còng, chân trái hơi khập khiễng, nhưng tất cả những thứ đó đều không tổn hại đến khí chất của ông ấy.
Đây là một người đàn ông nho nhã, tiêu sái, mười năm trước chắc chắn là một nhân vật hăng hái, thoải mái phong lưu.
Ông ấy đứng trên bục giảng mà quanh người có một loại khí chất khiến người không thể coi thường, sau đó ông ấy liếc mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Lâm Tô Diệp, mỉm cười với cô: “Chào mừng các vị đã tới đây học, nếu có chỗ nào giảng dạy không chu toàn, các vị cứ việc ngắt lời cho ý kiến.”
Ông ấy cầm phấn viết tên mình lên bảng đen: Cố Hưng Chương.
Thư pháp của ông ấy vô cùng đẹp, có một loại khí thế tiêu sái giống như con người ông ấy.