Chương 67: Đáng thương
Lâm Tô Diệp: “Mẹ không hiểu đâu.”
Bà Tiết: “Vâng chỉ cô hiểu! Đồ tham tiền!”
Lâm Tô Diệp: “Còn không phải do mẹ phá nhà à! Mẹ cho mượn tiền và phiếu đã đòi về được hết chưa? Có phải lão tam lại tìm mẹ mượn tiền mượn bột không?”
Ngoại trừ đánh cháu trai, sỉ nhục thì đòi tiền cũng là một vũ khí sắc bén đối với bà Tiết.
Quả nhiên bà ta chột dạ không đối súng nữa nhưng vẫn tức tối, chỉ gà mắng chó: “Lão già chết tiệt, ông chết cũng thật thoải mái, sau này cũng không cần quan tâm nữa, chỉ còn lại bà già lẻ loi như tôi, ngày nào cũng bị chọc tức!”
Lâm Tô Diệp: “… Bà hai phía sau còn lén lên đồng đâu? Mẹ có cần đi thông linh một cái không?”
Bà Tiết: “Sớm muộn gì tôi cũng bị cô làm cho tức chết.”
Lâm Tô Diệp chỉ cười: “Mẹ yên tâm, mẹ đã được định trước sẽ sống lâu trăm tuổi, mỗi một đôi mẹ chồng nàng dâu đều là oan gia từ kiếp trước mà.”
Bà Tiết: “…” Kiếp trước chúng tôi đều nợ cô!
Đến nửa đêm, Lâm Tô Diệp cảm thấy trên môi ngứa ngứa, cô tưởng Toa Toa sờ môi mình nên nhịn.
Toa Toa vẫn luôn ngủ chung với cô, buổi tối thích sờ người cô, không cho sờ thì sờ tai sờ cổ sờ miệng Lâm Tô Diệp.
Trong bóng tối, một đôi mắt của Tiểu Lĩnh sáng như đèn pha, cậu bé cười hì hì định chuồn xuống giường đất.
Đột nhiên cô út đang ngủ mơ bật dậy một tay tóm lấy Tiểu Lĩnh, hô lên: “Có trộm!”
Tiểu Lĩnh bị một tay của cô út giơ lên định quẳng xuống đất, sợ đến mức vội vàng la lối: “Cô út, đừng ném!”
Nếu như bị cô út ném xuống đất, cái mạng nhỏ của cậu bé không giữ được mất.
Lâm Tô Diệp bị đánh thức, đôi mắt mơ màng: :Sao thế?”
Cô út ngáp một cái: “Không có gì, em nằm mơ thôi.”
Lâm Tô Diệp trở mình ôm Toa Toa ngủ tiếp.
Cô út cũng thả Tiểu Lĩnh xuống đất còn vỗ vào đầu cậu bé, cũng tự mình ngủ tiếp.
Tiểu Lĩnh giống như mộng du trở về phòng đông leo lên giường, trong lòng còn sợ hãi nói với Đại Quân: “Đại Quân, suýt chút nữa thì anh không còn người anh em này nữa rồi, cô út nhà mình đáng sợ quá!”
Vừa rồi cô út vụt một cái đã xách cậu bé lên, buổi tối cảm giác hai chân bay lên thật sự rất dọa người.
Đại Quân trở mình quay lưng lại với cậu bé: “Đáng đời!”
Tiểu Lĩnh lại nhét dấu son môi của Lâm Tô Diệp vào trong phong thư, dán lại, lúc này mới chui vào ổ chăn ngủ.
Kết quả nửa đêm tỉnh dậy đắc ý quá khiến buổi sáng Tiểu Lĩnh ngủ say không dậy được, cuối cùng bị Lâm Tô Diệp cầm cán chổi khều tỉnh lại.
Tiểu Lĩnh dụi mắt, nhìn mẹ ruột xinh đẹp như hoa mà dữ dằn của mình: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
Lâm Tô Diệp: “Dậy làm bài tập về nhà ngay!”
Tiểu Lĩnh trở mình: “Hôm nay là chủ nhật mà!”
Lâm Tô Diệp: “Vậy thì đi cắt cỏ phấn hương đi!”
Bà Tiết không nhìn nổi Lâm Tô Diệp hung dữ với cháu trai lớn: “Ôi giời mẹ ơi, nửa đêm cô ăn chuột chết à?”
Màu son đó là màu đỏ, lúc này quẹt một mảng bên miệng Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp: “Tiết Bàng Bạc, con lăn qua đây cho mẹ!”
Tiểu Lĩnh sợ đến mức vội vàng bỏ dậy, chạy như bay.
Ăn xong bữa sáng, hai bé trai xách giỏ đi gửi thư rồi cắt cỏ phấn hương.
Lâm Tô Diệp đi đến vườn rau nhà mình gieo giống cà tím và ớt lấy được của người ta, rồi lại dọn cỏ, rau hẹ mềm thì cắt, già thì để lại kết hạt.
Về nhà cô làm cặp sách cho hai bé trai, gần trưa thấy mẹ chồng chưa về thì nấu cơm trước.
Đợi cô nấu cơm xong không thấy người nhà về, vừa định ra ngoài thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng khóc của Toa Toa và mấy đứa trẻ, trộn lẫn với tiếng cười to đắc ý của Tiểu Lĩnh.
Lâm Tô Diệp vội vàng chạy bước nhỏ ra ngoài, chỉ thấy Tiểu Lĩnh được một đám bé trai vây quanh, cậu bé đang đắc ý nghịch một con rắn nhỏ màu vàng xanh.
Con rắn đó vung tới vung lui trên cổ tay của cậu bé, chọc cho đám trẻ kêu oai oái, có người khóc người vui người la to.
Toa Toa được Đại Quân bảo vệ sau người, gương mặt nhỏ sợ đến trắng bệch, trên mặt còn vương đầy nước mắt, bàn tay nhỏ túm chặt áo anh trai, thò cái đầu ra nhìn con rắn nhỏ màu xanh trong tay Tiểu Lĩnh với vẻ vừa sợ vừa tò mò.
Lâm Tô Diệp lấy một bó củi từ chân tường: “Con khỉ nghịch ngợm nhà con, ba ngày không đánh thì không yên nhà!”
Một đợt này cô đi học cùng, lại có Cố Mạnh Chiêu chơi cùng hai đứa trẻ nên Tiểu Lĩnh tỏ ra cũng ngoan ngoãn, thật sự đã vài ngày không ăn đòn rồi.
Tiểu Lĩnh thấy Lâm Tô Diệp cầm củi vụt tới, vội vàng nhét con rắn nhỏ màu xanh lá vào trong túi quần, leo vèo vèo lên tường, lớn tiếng hô to: “Bà nội bà nội, mẹ cháu lại đánh cháu này!”
Đại Quân xùy một tiếng, tiểu tử này nhớ ăn không nhớ đánh, vậy mà vẫn còn dùng chiêu này nữa, lẽ nào không biết mình gọi một lần, bà nội bảo vệ một lần thì mẹ sẽ đánh mình mạnh thêm một lần sao?
Chậc chậc, thật… đáng thương.