Chương 673: Cha mẹ mời chị dâu tới nhà sao
Cô út nhếch khóe miệng, cười ha ha, đáp: “Chẳng làm gì hết, chỉ là hai người ăn cơm, nói chuyện, mắt to trừng mắt nhỏ thôi sao? Ha ha, anh khỏi phải nói nhưng anh trai em với chị dâu em y như thế thật. Hai người họ thường chỉ ngồi đó chẳng làm gì cả, toàn anh nhìn em em nhìn anh, em cũng tò mò hai người họ nhìn cái gì.”
Cô ấy cũng lấy làm lạ vì nghe Cố Mạnh Chiêu nói mà hiểu được: “Em cũng chưa gặp được một người nào khiến em chẳng làm gì, chỉ nói chuyện phiếm với anh ta, đợi có một người như thế lại nói sau đi, chị dâu em chắc hẳn sẽ không cần lo lắng nữa.”
Cố Mạnh Chiêu nhìn đồng hồ, bất tri bất giác hai người đã nói chuyện rất lâu rồi, giờ đã là chín rưỡi!
Anh ta vội nói: “Minh Xuân, không còn sớm nữa.”
Cô út cũng không ngờ hai người lại ngồi đây nói chuyện lâu như vậy, vội vàng kêu Cố Mạnh Chiêu lên xe về nhà.
Đợi Cố Mạnh Chiêu về nhà, phát hiện ra trên bàn trà trong nhà đặt vài cốc trà, lập tức cảnh giác: “Cha mẹ, cha mẹ mời chị dâu tới nhà sao?”
Mẹ Cố: “Đúng đó, Tiểu Lâm thật đúng là đại mỹ nhân, còn có khí chất, nói chuyện không tục tí nào.”
Cố Mạnh Chiêu có hơi khẩn trương: “Cha mẹ không nói gì với người ta chứ.”
Anh ta muốn tự mình thẳng thắn với chị dâu chứ không muốn người khác giúp chuyển lời, mình nói mới trông thành tâm hơn.
Mẹ Cố: “Hôm nay là mời cô ấy tới uống trà nhuận giọng thôi, chỉ có chút thời gian như vậy làm sao có thể nói chuyện chính được? Cha mẹ con cũng không ngốc.” Bà ấy nhìn đồng hồ, con trai về nhà muộn hơn ngày thường không ít, xem chừng nói chuyện với Minh Xuân không tồi.
Cố Mạnh Chiêu nghe cha mẹ nói không nói thẳng với Lâm Tô Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nếu mình đã có suy nghĩ như vậy với Minh Xuân, vậy vẫn nên nói rõ với bác gái và chị dâu trước, cũng xin bọn họ ủng hộ mình theo đuổi cô ấy.
Như vậy bọn họ chắc hẳn sẽ không còn vội giới thiệu đối tượng cho Minh Xuân nữa.
Lâm Tô Diệp và Lý Lan Tú đi tới nhà họ Cố ngồi mười phút đã tạm biệt về nhà.
Mấy ngày này Tiết Minh Dực tới bộ chỉ huy sư đoàn không về, nhưng bà Tiết vẫn đang đợi cô, các con cũng đã ngủ hết rồi.
Lâm Tô Diệp kêu mẹ chồng mau đi ngủ còn cô đi tắm trước đã, trời lạnh trong nhà tắm có một nồi đun nước nhỏ có thể đun nước nóng, tắm cũng tiện hơn.
Đợi cô ra ngoài đã nhìn thấy Minh Xuân về.
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, em lại nghe trí thức Cố kể chuyện nữa sao?”
Cô út: “Không ạ, chỉ nói chuyện thôi.”
Lâm Tô Diệp ngạc nhiên hỏi: “Tối rồi các em còn nói chuyện gì?” Không phải lại nói vụ án sát thủ liên hoàn nữa đấy chứ?
Cô út: “Chị dâu, chị không cần lo lắng, đợi em tìm được một người mà em bằng lòng cùng anh ấy giống như chị và anh hai em, cả ngày không làm chuyện chính chỉ ngồi đối diện nói chuyện phiếm, em sẽ dẫn về cho chị gặp.”
Lâm Tô Diệp: “…”
Chị với anh hai em không làm chuyện chính chỉ nói chuyện phiếm bao giờ?
Đợi đã, Minh Xuân vừa đi thỉnh kinh về đấy sao?
Trí thức Cố đúng thật là uyên bác quá, bản thân còn chưa có đối tượng mà vẫn có thể chỉ dẫn người khác?
Sáng hôm sau Lâm Tô Diệp tới thư viện đang suy nghĩ xem khi nào nên nói chuyện với Cố Mạnh Chiêu, thì Cố Mạnh Chiêu lại tới thăm cô.
Lần này anh ta mặc quần áo nghiêm trang, dáng người cao lớn, tuấn tú nho nhã, Ngô Mỹ Na ở cửa trực tiếp nhìn đến ngây người.
Lâm Tô Diệp cũng sững sờ, trí thức Cố ăn mặc trang trọng như thế là muốn làm gì?
Cô xin nghỉ với Trương Khiết, mời Cố Mạnh Chiêu ra sân sau ít người nói chuyện.
“Trí thức Cố, cậu có chuyện gì sao?”
Tuy rằng Cố Mạnh Chiêu có hơi khẩn trương nhưng vẫn rất thoải mái: “Chị dâu, tôi muốn xin lỗi chị sau đó là giải thích.”
Lâm Tô Diệp thấp thoáng cảm giác được: “Là cậu và… Minh Xuân?”
Cố Mạnh Chiêu có hơi ngại ngùng: “Chị dâu, chị biết sao?”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Tối nào cậu cũng đón con bé tan làm, được một thời gian rồi đi?”
Chạy bộ đêm? Cũng chỉ có Minh Xuân đơn thuần như vậy, thật sự cảm thấy anh ta đi chạy bộ đêm thật.
Gò má của Cố Mạnh Chiêu hơi đỏ lên, có hơi xấu hổ: “Chị dâu, tôi chưa có được sự đồng ý của chị và bác gái, thật… thật sự xin lỗi.”
Lâm Tô Diệp: “Trí thức Cố, cậu thích Minh Xuân nhà chúng tôi phải không?”