Chương 674: Ý của Minh Xuân thế nào
Cố Mạnh Chiêu không hề lảng tránh mà thẳng thắn đáp: “Đúng, ở chung nhiều tôi cũng bị Minh Xuân thu hút, cô ấy là một cô gái rất tốt. Trước đây thành phần trong nhà không tốt, không dám biểu đạt ra ngoài vì sợ kéo chân cô ấy. Nhưng bây giờ trong nhà đã gỡ mũ rồi, tôi cũng có thể tìm công việc thích hợp nuôi để gia đình, cho nên hy vọng bác gái và chị dâu có thể cho phép tôi theo đuổi Minh Xuân.”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Vậy ý của Minh Xuân thế nào?”
Vẻ mặt của Cố Mạnh Chiêu có hơi buồn bã: “Minh Xuân… vẫn chưa thích tôi, cô ấy rất đơn thuần, trong đầu vẫn chưa có suy nghĩ kết đối tượng, cho nên tôi muốn nói với chị dâu một chút.”
Lúc này phần lớn nam nữ trẻ tuổi đều ngại nói tình cảm ra khỏi miệng, có vài người cho dù thầm thương trộm nhớ cũng sẽ không nói tình cảm ra, kết hôn cũng là cha mẹ sắp xếp người giới thiệu cho, đồng ý thì gật đầu rồi trực tiếp kết hôn.
Người có thể thẳng thắn nói ra trước khi kết hôn lại cực kỳ ít, đặc biệt còn trưng cầu sự đồng ý bên nhà gái như vậy lại càng ít hơn.
Hiển nhiên Cố Mạnh Chiêu cũng xấu hổ, nhưng chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời, có xấu hổ cỡ nào anh ta cũng phải dũng cảm biểu đạt ra.
Theo đuổi người mà mình thích không có gì phải xấu hổ cả, vì băn khoăn quá nhiều có khả năng sẽ bỏ lỡ mất.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Trí thức Cố, cậu không tồi, cậu có thể yêu mến và thích Minh Xuân nhà chúng tôi khiến người làm chị dâu này cũng rất vui. Tôi ủng hộ cậu theo đuổi Minh Xuân, nếu như con bé gật đầu kết hôn vậy cậu, cả nhà chúng tôi đều ủng hộ hết. Còn nếu như cuối cùng các cậu không thành, tôi cũng hy vọng cậu đừng trách Minh Xuân, đừng vì chuyện này mà có khúc mắc gì và xa cách chúng tôi.”
Sở dĩ Lâm Tô Diệp ủng hộ Cố Mạnh Chiêu theo đuổi Minh Xuân một là vì cô hiểu tính cách của Cố Mạnh Chiêu, cũng rất hài lòng về anh ta, hai là tiếp xúc với cha Cố và mẹ Cố rồi cũng biết bọn họ là người cực kỳ dễ ở chung, sau này Minh Xuân thật sự sống chung với Cố Mạnh Chiêu cũng sẽ không tồn tại mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, chuyện này cũng rất thêm điểm.
Mà theo đuổi không thành dẫn tới hậu quả xa cách cũng chính là điều mà Cố Mạnh Chiêu đang để ý, Lâm Tô Diệp đã giải quyết nỗi băn khoăn này của anh ta.
Anh ta rất biết ơn: “Chị dâu, cảm ơn chị.”
Lâm Tô Diệp: “Cái đó… trí thức Cố, cậu kể chuyện đáng sợ như vậy cho con bé, em ấy thật sự sẽ vì nó mà thích cậu sao?”
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Chị dâu, tôi không biết cô ấy có thể vì chuyện này mà thích tôi không, tôi chỉ biết cô ấy vô cùng thích nghe loại chuyện này.”
Người đàn ông có thể huấn luyện đánh nhau với cô ấy rất nhiều, nhưng người có thể cho cô ấy loại trải nghiệm này lại chỉ có một mình anh ta.
Dù sao trước mắt cô ấy cũng rất thích nghe, hơn nữa còn có xu hướng không thể dừng lại được.
Cô ấy sẽ thích ứng với việc nghe anh ta kể chuyện xưa, thích ứng với giọng nói của anh ta bầu bạn, dần dần cũng sẽ thích ứng với anh ta, sau đó không thể rời khỏi anh ta.
Rồi sẽ có một ngày, cô ấy cũng sẽ nhận ra mình thích anh ta.
Như vậy cuối cùng anh ta cũng tu thành chính quả.
Anh ta không vội, anh ta có lòng kiên nhẫn.
Mười năm về quê cái khác không dám nói nhưng kiên nhẫn chính là sự tôi luyện lớn nhất mà anh ta có được.
Cố Mạnh Chiêu còn muốn nói với bà Tiết một tiếng, Lâm Tô Diệp ý bảo không sao, cô sẽ nói với mẹ chồng.
Buổi trưa cô giữ Cố Mạnh Chiêu lại ăn cơm. Vì hôm nay anh ta ăn mặc rất tinh tế chú trọng khiến cho bà Tiết liên tiếp nhìn anh ta, ôi chao, trí thức Cố ăn vận lên sao mà ưa nhìn đến thế?
Đợi Cố Mạnh Chiêu đi rồi, Lâm Tô Diệp nói lại ý của anh ta với bà Tiết.
Bà Tiết vỗ “bốp” một phát xuống bàn.
Lâm Tô Diệp bị bà ta dọa giật nảy mình, còn tưởng bà ta không đồng ý: “Mẹ, mẹ đừng kích động, trí thức Cố người ta cũng chỉ thích…”
Bộ dáng của bà Tiết trông nở mày nở mặt, lớn tiếng nói: “Ánh mắt tốt!”
Xem ai còn nhiều lời nói con gái bà ta là đàn ông, không gả được ra ngoài, không tên đàn ông nào thèm nữa, hừ, đó là do các người mù mắt, không xứng, ánh mắt của trí thức Cố người ta rất tốt!
Lâm Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: “Mẹ vui thế cơ à, con còn tưởng mẹ không bằng lòng, làm con hết hồn.”