Chương 675: Mẹ cho rằng đang ngồi hỏa tiễn sao
Bà Tiết: “Tại sao tôi lại không bằng lòng? Lớn lên tuấn tú như vậy đã thành công một nửa rồi, nhân phẩm của thằng bé lại rất tốt, học vấn còn cực cao, cơ thể cũng rất khỏe mạnh, tôi có lý do gì mà không đồng ý?”
Ngay cả một cô vợ trẻ lúc đầu chỉ cần mặt mũi như cô còn có thể vào được cửa nhà tôi cơ mà!
Bà ta nói với Lâm Tô Diệp: “Cô mau nói với Minh Xuân đi, kêu nó kết hôn với Mạnh Chiêu sớm một chút, nhân lúc tôi còn khỏe mạnh vừa vặn chăm cháu được.”
Lâm Tô Diệp nhìn bà ta với vẻ ngạc nhiên: “Mẹ cho rằng đang ngồi hỏa tiễn sao? Minh Xuân còn chưa hiểu gì đâu, kết hôn có hơi khó, cứ để bọn họ làm quen một thời gian rồi nói sau đi.”
Bà Tiết: “Đàn ông với phụ nữ kết hôn chung sống, ở với nhau là được, còn cần làm quen gì nữa? Cô với Minh Dực có làm quen à? Không phải hai đứa bọn nó đã sớm quen biết rồi sao, quen hai ba năm rồi còn quen gì nữa?”
Lâm Tô Diệp: “Trâu không uống nước còn cố ấn đầu? Mẹ thử xem có khó không?”
Bà Tiết: “Tôi hỏi cô có gì mà khó, có khó bằng học đạp xe không?”
Lâm Tô Diệp: … Thiếu điều tìm một đối tượng cho mẹ, xem mẹ có khó không.
Vài ngày sau đó, Lâm Tô Diệp, Lưu Phụng Mai và Lý Lan Tú cùng nhau tới lớp học ban đêm, cha Cố và mẹ Cố đều sẽ tìm cô nói chuyện một lúc, cho cô một vài đãi ngộ đặc biệt hoặc là nói chuyện về đám trẻ và bà Tiết.
Mọi người đều là người thông suốt, mỗi một lần đều nói chuyện thật vui.
Cố Mạnh Chiêu không còn mượn cớ chạy bộ đêm để tiếp cận Minh Xuân nữa mà là trực tiếp đợi cô ấy tan làm rồi cùng nhau đi tới cục công an khu, cô ấy luyện tập còn anh ta phiên dịch sách, sau đó cùng nhau về nhà, trên đường sẽ kể chuyện cho cô ấy nghe.
Không biết có phải nghe án nhiều quá mà bản lĩnh phá án của cô út cũng lợi hại hẳn lên, nói chuyện cũng mạch lạc và logic hơn trước, khiến cục trưởng Lưu và đội trưởng Trần đều nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chớp mắt đã đến mười bốn tháng tám, ngày mai là tết Trung Thu, Tiết Minh Dực nói buổi chiều sẽ xin nghỉ, đến khi đó sẽ về nhà cùng nhau đón Trung Thu.
Đây là tết Trung Thu đầu tiên bọn họ đón cùng nhau sau nhiều năm như vậy, hiển nhiên Lâm Tô Diệp rất coi trọng.
Rau xanh hoa quả không có phiền phức gì cả, phía sau đại viện quân khu có một vườn rau, mà nông dân ở ngoại ô phía tây thành cũng sẽ tới đây bán.
Tiểu Trịnh cũng sẽ mang một ít hoa quả từ chỗ Tiểu Thẩm qua đây, hoa quả dại còn có táo ta, lựu, nên không cần tự mình thu xếp.
Thời buổi này muốn mua ít hoa quả không dễ, phải xếp hàng và giành nhau ở xưởng lương thực phụ.
Hôm kia bà Tiết đặt một con gà trống của một hộ nông dân, hẹn trước hôm nay một tay giao tiền một tay giao gà.
Bà ta mặc bộ đồ mà Lâm Tô Diệp mới may cho, mái tóc được chải rất chỉnh tề, cài băng đô rồi lại thoa dầu dưỡng lên tay.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, tại sao mẹ cứ nhất định phải đeo băng đô vậy?”
Bà Tiết soi gương: “Như thế mới chỉnh tề gọn gàng.”
Lâm Tô Diệp: “Giờ người ta còn uốn mái cả rồi mẹ ơi, mà mẹ còn gạt hết tóc lên, toàn bộ trán lộ hết ra trông rõ già bao nhiêu.”
Trông rõ già á?
Bà Tiết lập tức lấy cái băng đô xuống.
Nhưng tóc con có hơi nhiều, sau đầu có thể quấn thành búi tóc nhưng phía trước lại có hơi không gọn gàng, cứ cảm thấy lôi thôi, không chỉnh tề.
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, thời buổi nào rồi mà mẹ còn quấn tóc bà già nữa, dứt khoát tới tiệm cắt tóc cắt đi, lại uốn thêm vài đường, đảm bảo mẹ trẻ ra hai mươi tuổi.”
Bà Tiết nhìn Lâm Tô Diệp, nói với vẻ nghi ngờ: “Cô bớt lừa tôi đi.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ xem, mẹ đổi quần áo có phải trẻ hơn cái áo vạt chéo to trước đây không? Tóc cũng trông già quá.”
Bà Tiết ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng lại cảm thấy con dâu nói đúng.
Bà ta sửa lại mái tóc một chút, nói với Lâm Tô Diệp đi mua gà, sau đó rẽ vào một tiệm cắt tóc ở khu đại viện quân khu, kêu người cắt tóc cho mình.
Vài năm trước không cho uốn tóc cũng không cho làm gì cả, nhưng phụ nữ trời sinh yêu cái đẹp lại không chịu được, tự người ta dùng kìm nóng ai quản được chứ?
Tiệm cắt tóc ở quân khu này sở trường nhất là cắt tóc húi cua, nhưng cũng có xem qua mấy kiểu tóc của đồng chí nữ, bị bóc phốt nhiều cũng đã có chút tiến bộ.
Thợ cắt tóc có ba người, một người thợ hơn bốn mươi tuổi tới phục vụ bà Tiết, liên tục khen bà ta: “Em gái, bà đẹp như vậy, nên đổi một kiểu tóc khác.”
Bà Tiết càng vui hơn, ông ta gọi mình là em gái? Ha ha, thật dễ chịu quá.