Chương 676: Mái tóc này của dì tuyệt quá
Người ta loẹt xoẹt loẹt xoẹt cắt sạch mái tóc dài đã bao nhiêu năm không nỡ cắt của bà ta, rồi lại gội đầu cho bà ta, sau đó tiếp tục cắt tóc, tỉa mỏng, cuối cùng còn cầm kìm nóng uốn trước uốn sau vài đường nữa.
Vừa mới uốn xong có hơi kỳ quái, nhưng đợi sau đó từ từ duỗi ra trông tự nhiên hơn nhiều.
Bà Tiết nhắm mắt không dám nhìn trong gương, chỉ sợ nhìn thấy một người quái dị, bà ta che mặt nhìn qua khe ngón tay, sao mái tóc này lại kỳ cục thế chứ?
Trước đây đều vén hết lên, bây giờ lại xõa xuống, loạn như thế? Lôi thôi như thế? Không chỉnh tề như thế?
Một người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy, kinh ngạc bảo: “Dì ơi, mái tóc này của dì tuyệt quá, đẹp lắm đó!”
Cô ta gọi hai người phụ nữ khác tới vây quanh bà Tiết để nhìn, đều muốn cắt theo như vậy.
Nhìn bên tóc mai của người ta còn có một lọn tóc con rất tự nhiên rũ xuống, uốn một vòng rất tự nhiên bên tai, trông thật sự quyến rũ ưa nhìn quá.
Bà Tiết vốn cảm thấy không đẹp, không tự tin, lúc này lập tức có tự tin hơn hẳn, mỉm cười cho người ta nhìn.
Thợ cắt tóc nói: “Em gái này tóc tơ mềm, lượng tóc lại nhiều, rất dễ uốn, có vài đồng chí nữ tóc xơ cứng, không dễ uốn chút nào.”
Bà Tiết nghe ông ta khen mình như vậy lại càng vui hơn.
Thợ cắt tóc lại niềm nở bôi ít sáp chải tóc lên cho bà ta, chải tóc mái trước trán bà ta qua một bên, tạo ra hiệu quả tóc mây xõa tung.
Bà Tiết trả tiền cho thợ cắt tóc rồi vui vẻ xách cái làn đi mua gà.
Chợ cóc đến đâu cũng là các bà cụ nông thôn lén lút tới bán rau bán trứng gà, bọn họ lớn tuổi rồi, thường thì người khác cũng sẽ không làm gì bọn họ cả, nên không có gì lo ngại, rất dám bán.
Bọn họ nhìn thấy bà Tiết đều nhao nhao gọi: “Bà cán bộ, tới đây xem trứng gà của tôi đi, quả to lắm.”
Bà Tiết vội xua tay: “Bà cán bộ cái gì, tôi cũng là bà cụ từ nông thôn tới thôi.” Bà ta ưỡn ngực, ai nói bà cụ nông thôn không thể ăn diện?
Bà ta mua gà rồi về đại viện, khi đi qua cửa trạm gác vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe Jeep đi qua. Bà ta đứng ở một bên liếc mắt nhìn, ế, lão cán bộ đó kìa? Bà ta theo bản năng đuổi theo hai bước muốn nhìn kỹ một chút, nhưng chỉ chớp mắt chiếc xe đã lái đi xa rồi.
Bà ta bĩu môi, bốn bánh thì ghê gớm lắm à.
Lăng Kiếm Vân ở trong xe nhìn thấy bà Tiết qua gương chiếu hậu lại có hơi bối rối, em gái này trông có hơi quen mắt, tại sao cứ nhìn chằm chằm vào xe mình vậy?
Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, vì còn có chuyện cần làm nên đi trước.
Tần Kiến Dân lái xe Jeep vào đại viện thấy một bà cụ có dáng người duyên dáng, trông quen mắt giống như mẹ nuôi, nhưng mái tóc xõa tung lại còn quăn, mẹ nuôi toàn búi tóc cơ mà.
Anh ta tò mò, thò đầu qua cửa sổ nhìn thêm vài lần, xác nhận đúng là bà Tiết mới hô: “Mẹ? Ế, suýt chút nữa con không dám nhận đấy, sao mẹ lại đẹp như vậy chứ?”
Bà Tiết vừa nghe đã lập tức vui vẻ: “Uốn tóc thôi mà. Kiến Dân, con được nghỉ chưa? Ngày mai tới đón lễ chung đi.”
Tần Kiến Dân cười đáp: “Mẹ, con cũng vì chuyện này mới tới đây này, chiều mai lão Tiết mới về được, hôm nay con rảnh.”
Anh ta mở cửa xe kêu bà Tiết lên xe, chở bà ta về.
Lâm Tô Diệp đang ở nhà ngâm đậu phụ mà phía bên nhà ăn mới làm, Trần Thục Anh mang một bìa về cho cô.
Nhìn thấy Tần Kiến Dân tới, Lâm Tô Diệp rất vui vẻ: “Kiến Dân, mới vài ngày không gặp sao lại gầy đi rồi?”
Đợt trước Tần Kiến Dân về bộ chỉ huy sư đoàn cũng chính là nơi đám người Lâm Tô Diệp tới thăm thân ngày trước, bọn họ tiến hành huấn luyện chuẩn bị chiến đấu, anh ta làm phó tham mưu trưởng phải đi theo toàn bộ quá trình.
Anh ta lấy đồ trên xe xuống, bên trong có gạo, bột mì còn có một ít đồ ăn, sau khi đặt đồ xuống lại lấy hai trăm đồng tiền đưa cho Lâm Tô Diệp: “Em dâu, em cầm đi.”
Lâm Tô Diệp: “Kiến Dân, em đã nhận không ít tiền của anh rồi, khi nào anh mới tìm được đối tượng kết hôn rồi dùng đến đây.”
Bà Tiết: “Đúng đó, đến khi đó tổ chức luôn ở đây, mẹ sẽ sắp xếp cho các con.”
Tần Kiến Dân nhìn ánh mắt chờ mong của bọn họ, lập tức nghẹn lợi, anh ta gãi đầu: “Cũng không tìm được người thích hợp mà…”
Lâm Tô Diệp: “Không hợp cái gì? Anh đừng lấy mấy lời mê tín đó làm lý do qua loa, thủ trưởng giới thiệu cho anh nhiều người như vậy, anh cũng phải gặp được một người chứ, không gặp nào có được?”
Không tìm được, không phù hợp, có đôi khi thật ra là do điều kiện của mình cao, anh không ý thức được mà thôi.