Chương 678: Trung thu, đoàn viên 1
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Tô Diệp nhìn thấy bà ta ra ngoài, phỏng chừng có liên quan đến việc bà Tiết thường đi tìm bà ta nói chuyện. Lâm Tô Diệp, bà Tiết và bà ngoại Lam, ba người nói mỗi người một kiểu được một lúc, sau đó bà ngoại Lam dẫn Lam Hải Quân về nhà với tâm trạng thỏa mãn hài lòng.
Ăn cơm tối xong, Toa Toa kéo Tần Kiến Dân đi nghe radio, Tiểu Lĩnh thì lại kéo Tần Kiến Dân dựng thẳng đèn pin bắn ná thun, Đại Quân vừa đọc sách vừa xem náo nhiệt.
Tần Kiến Dân còn khiêng Toa Toa, vừa nghe radio kể chuyện xưa với cô bé, vừa bắn ná thun với Tiểu Lĩnh.
Tiểu Lĩnh dùng súng gỗ đồ chơi mà Cố Mạnh Chiêu tặng, còn Tần Kiến Dân thì dùng ná thun.
Đột nhiên trong radio truyền tới tiếng của bà Kim Hoa: “Các bạn nhỏ nghe đài, hôm nay bà Kim Hoa muốn kể cho mọi người một câu chuyện rất đặc biệt, tên của chuyện xưa này là [Tiểu Quân Mạo]…”
“A…” Toa Toa đột nhiên kêu to một tiếng.
Vừa vặn đến phiên Tiểu Lĩnh bắn, cậu bé giật nảy mình, viên đạn bắn lên bức tường, tiếc của đến mức khiến cậu bé ôi chao một tiếng, xa như vậy cũng không nhặt về được rồi.
Tần Kiến Dân cũng nghe thấy tên của bạn nhỏ Toa Toa, lập tức ra hiệu cho Tiểu Lĩnh im lặng để anh ta nghe.
Giọng của bà Kim Hoa vô cùng hiền từ, bạn nhỏ cực kỳ thích nghe.
Toa Toa nghe đến nhập tâm.
Vốn chuyện xưa của mình lại dễ nghe như vậy sao? Ha ha ha, bà Kim Hoa thật giỏi, kể chuyện xưa của cô bé ra rồi.
Lâm Tô Diệp và bà Tiết, Đại Quân cũng đang ở đó nghe, bọn họ đều đã từng nghe câu chuyện đó của Toa Toa, không có đến vài con chữ nhưng ngược lại hình vẽ không ít, tuy rằng vẽ không rõ ràng nhưng ý tứ vẫn nhận thấy được.
Bà Kim Hoa người ta có thể đọc hiểu được cũng lợi hại thật, dù sao bà ta cũng không biết thói quen của Toa Toa.
Lâm Tô Diệp cảm động bảo: “Bà Kim Hoa thật giỏi.”
Chuyện xưa giống y như Toa Toa dự đoán, xem ra bà Kim Hoa thật đúng là người bạn tốt của các bạn nhỏ, vẫn luôn sở hữu trái tim trẻ thơ mới có thể phỏng đoán được suy nghĩ và tư duy của các bạn nhỏ.
Toa Toa vui vẻ đến mức lồng ngực nhỏ phập phồng: “Không biết cha có nghe được không, cô Vu chắc chắn sẽ nghe, con đã nói với cô ấy rồi.”
Rất nhanh giọng của Trần Thục Anh ở cách vách đã truyền tới: “Tô Diệp, Toa Toa thật giỏi quá, bọn chị đều đang nghe chuyện xưa của con bé trong radio này.”
Tuy rằng Toa Toa đắc ý nhưng nhớ lời mẹ đã cảnh cáo anh hai “không thể kiêu ngạo,” cho nên cô bé cũng không thể kiêu ngạo.
Cô bé đáp lại với giọng giòn tan: “Cảm ơn dì Trần, cháu sẽ tiếp tục cố gắng.”
Trần Thục Anh khen cô bé liên tục.
Tiểu Lĩnh: “Ôi chao, em cũng đừng cố gắng, em nhỏ như vậy đã cố gắng như thế, lớn lên còn thế nào nữa? Không cho người khác đường sống sao?”
Thật sự biến bạn học thành nền mất.
Cậu bé xoa mái tóc húi cua của mình: “Nếu không phải anh đủ ưu tú cũng đã bị em coi thành cọng rau nhỏ rồi.”
Tần Kiến Dân cười bảo: “Con nói mình là cọng rau nhỏ, vậy ai là cọng rau già?”
Bà Tiết rất mẫn cảm: “Nói ai là cọng rau già?”
Trong nhà ngoại trừ bà ta ra ai là cọng rau già nữa?
Tần Kiến Dân và Tiểu Lĩnh lập tức im lặng, lè lưỡi.
Khoảng chín giờ, Tần Kiến Dân tạm biệt về ký túc xá ngủ.
Trước khi đi anh ta hỏi: “Chị dâu, bây giờ ngày nào Minh Xuân cũng về muộn như vậy sao?”
Lâm Tô Diệp: “Còn không sao? Em còn đang lo một đứa con gái như em ấy đi một mình đây.”
Tần Kiến Dân cười đáp: “Không sao, em ấy là cô gái còn lợi hại hơn đàn ông cơ mà.”
Khi anh ta mở cửa ra ngoài cũng không đi tới ký túc xá mà đi tới cổng đại viện, còn chưa đợi đến cổng đã nhìn thấy một bóng người vụt qua.
Tần Kiến Dân: “…”
Anh ta vội gọi cô ấy một tiếng: “Minh Xuân!”
Cô út nghe thấy có người gọi mình, lập tức phanh xe quay đầu lại, kinh ngạc hô: “Anh Tần, anh định đi ngủ sao?”
Tần Kiến Dân cười đáp: “Không, đang đợi em đấy.”
Cô út lập tức bảo: “Anh đợi em cất xe đạp đã, Lưu Kỳ bị em đánh đến mất mặt rồi, có hơi không chào đón em tới tổ cảnh vệ nữa, anh giúp em nói với anh ta đi, đàn ông đừng có nhỏ nhen mà.”
Gần đây cô ấy tìm được người chơi cùng ở cục công an khu, mỗi tối đều có thể đánh đến ghiền tay, khỏi phải nói vui biết bao nhiêu.
Nhưng ở quân khu này, cô ấy lại có hơi ngứa tay, không tìm được đối thủ.
Ngày thứ hai đám trẻ được nghỉ, vẫn do Tần Kiến Dân dẫn ra ngoài chơi.
Tỉnh thành có khu vui chơi, tuy rằng chỉ có vài trò nhưng cũng là thiên đường cho trẻ con.