Chương 679: Trung thu, đoàn viên 2
Tới trưa cô út xin nghỉ, cô ấy không tới cục công an huấn luyện mà mang quà đơn vị phát về nhà.
Trên đường gặp Cố Mạnh Chiêu đang đợi cô ấy.
Cố Mạnh Chiêu: “Minh Xuân, anh đã gọi điện cho chị dâu em rồi, buổi trưa anh sẽ cùng cha mẹ qua đó thăm rồi cùng nhau ăn cơm.”
Cô út vui vẻ đáp: “Được chứ, trước đó chị dâu đã nói với mẹ rồi.”
Cố Mạnh Chiêu: “Minh Xuân, vậy em giúp anh cầm ít đồ nhé.”
Thật ra cha Cố và mẹ Cố đã mượn xe, sẽ ngồi xe qua đây, là Cố Mạnh Chiêu muốn đi cùng xe với cô út nên tìm cô ấy giúp.
Minh Xuân cũng đã gặp cha Cố và mẹ Cố vài lần, tuy rằng đều là buổi tối nhưng vẫn tính là quen biết.
Tính cách của cô ấy hào phóng khiến cha Cố và mẹ Cố đều vô cùng thích.
Bọn họ trải qua nhiều sương gió như vậy, thích người không chơi tâm nhãn, những người vừa đảo mắt cái đã có tám trăm kế đó là bọn họ sợ nhất.
Cha Cố và mẹ Cố cũng vì tới nhà họ Tiết mặc đồ gì, ăn vặn thế nào mà rối rắm suốt cả buổi sáng, mặc đồ quá diện chắc chắn không ổn, mà quê mùa quá cũng không được, phải sao cho hợp lý.
Cuối cùng bọn họ lấy chỉnh tề gọn gàng làm nguyên tắc chỉnh trang cho mình, mặc lễ phục vừa thể diện cũng vừa không quá mức nổi trội vào.
Ngoài mặt bọn họ là tới cảm ơn mấy năm nay nhà họ Tiết đã chăm sóc con trai, nhưng trên thực tế cũng là tới thăm nhà thông gia tương lai, để người ta nhìn thấy thái độ và cách làm người của nhà mình, sau này cũng yên tâm cho con gái kết hôn với Cố Mạnh Chiêu.
Đương nhiên đây là nội dung bọn họ hiểu nhưng không nói ra, Minh Xuân cũng không biết, cô ấy cảm thấy đây là mối quan hệ của hai nhà tốt, tới cửa qua lại thôi.
Buổi sáng mẹ Cố đích thân gọi điện cho Lâm Tô Diệp, nhận được sự đồng ý của cô và bà Tiết mới nói với Cố Mạnh Chiêu muốn cùng tới cửa thăm hỏi.
Nếu đã chào hỏi rồi, hiển nhiên Lâm Tô Diệp và bà Tiết cũng sẽ tiếp đón với quy cách rất cao.
Nghe tiếng xe hơi bọn họ đã ra đầu đường đón, đợi người xuống còn nhiệt tình bắt tay, chào hỏi, dẫn vào nhà mình.
Cha Cố vốn có hơi khẩn trương, một khi chính thức gặp mặt luôn khiến ông ấy nhớ đến quá khứ, có một loại cảm giác bị phán xét, phê bình, kiểm điểm, loại bệnh tâm lý đó cũng sẽ phát tác.
Nhưng lúc này Lâm Tô Diệp và bà Tiết người ta bắt chuyện nhiệt tình với bọn họ, chủ động bắt tay, mời bọn họ vào nhà, ông ta thầm nói với mình cũng không đáng sợ chút nào cả, không thể làm mất mặt con trai.
Bọn họ mang quà tới chủ yếu là đồ ăn, có sữa bột và sữa mạch nha cho người già và trẻ nhỏ, cũng có cá thịt và rau, đều là quà mà người thân thường mang tới nhà. Không giống như lần đầu tiên Cố Mạnh Chiêu tới cửa mang một đống đồ xa hoa lại không thiết thực.
Vào nhà rồi, Cố Mạnh Chiêu không thấy đám trẻ đâu, mới hỏi Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp: “Tần Kiến Dân dẫn tụi nhỏ tới khu vui chơi rồi, lát nữa chắc hẳn sẽ về.”
Cố Mạnh Chiêu và Tần Kiến Dân là đôi bên đều biết đến sự tồn tại của nhau, vì lũ trẻ thường treo tên bọn họ bên miệng, đặc biệt là Tiểu Lĩnh.
Bọn họ uống được nửa chén trà thì Tần Kiến Dân dẫn lũ trẻ về.
Lâm Tô Diệp gọi bọn trẻ mau đi rửa tay rửa mặt rồi ăn cơm: “Cha mẹ của trí thức Cố cũng tới, các con mau tới chào hỏi, Kiến Dân, anh giúp em tiếp đón hai vị trưởng bối đi.”
Đám trẻ cũng rất thích cha Cố và mẹ Cố.
Đại Quân đi tới nói chuyện với cha Cố, có thể nói về sách và đánh cờ, còn có thể nói đến vấn đề triết học mà cha và chú Tần đều cảm thấy bó tay, Toa Toa thì lại ngồi trong lòng mẹ Cố, mẹ Cố lấy hai cái kẹp tóc xinh xắn ra kẹp lên tóc cho Toa Toa.
Bà Tiết liếc mắt nhìn thấy trên kẹp tóc khảm đá quý, vội bảo: “Em gái, cũng không thể cho trẻ con đồ quý giá như vậy được.”
Mẹ Cố ra hiệu cho bà ta đừng khẩn trương, cười đáp: “Chị, đây là thứ ném rồi lại nhặt về thôi, chỉ là viên đá có màu sắc, không đắt chút nào, đừng để ý.”
Toa Toa cũng rất thích, cô bé thích những thứ lấp la lấp lánh: “Cảm ơn bà ạ.”
Mẹ Cố: “Ôi, cái miệng của Toa Toa thật ngọt, bà thật sự thích cháu quá, có thời gian thì tới nhà bà chơi nhé.”
Toa Toa gật đầu: “Vâng ạ.”
Trái tim của mẹ Cố như muốn tan chảy, đột nhiên lại cảm giác mình đã sống lại, không già chút nào, cũng không cảm thấy nhàm chán tí nào hết, đợi con trai và Minh Xuân cũng sinh một đứa con vậy cũng quá thú vị rồi.
Bà ấy dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn con trai mình và Minh Xuân.
Cô út có hơi nghi ngờ: “Dì, dì cần gì ạ?”