Chương 680: Trung thu, đoàn viên 3
Mẹ Cố cười: “Mấy đứa trẻ ngoan này thật ngoan quá, Mạnh Chiêu của chúng ta lúc nhỏ cũng ngoan như vậy.”
Bà ấy liếc mắt ra hiệu cho bà Tiết, ý tứ này chính là Mạnh Chiêu của chúng tôi ngoan, Minh Xuân của các bà ngoan, sau này sinh hai đứa con, chúng ta cùng chăm, vậy thật tốt.
Bà Tiết có hơi chột dạ, Mạnh Chiêu nhà các bà ngoan là chắc chắn rồi, nhưng Minh Xuân nhà chúng ta lại không ngoan.
Minh Xuân từ nhỏ đã nghịch rồi!
Cái đó… Tiểu Lĩnh nghịch như vậy cũng có nguyên nhân, thằng bé có gene cả.
Cô út cậu bé lúc nhỏ cũng nghịch như vậy.
Bà Tiết và Lâm Tô Diệp mang thức ăn lên, cha Cố và mẹ Cố đang định giúp.
Lâm Tô Diệp: “Chú, chú ngồi uống trà đi, Kiến Dân, anh giúp em tiếp đón khách một chút.”
Cố Mạnh Chiêu cũng sợ cha mẹ mình giúp lại thêm phiền cho người ta, mới kêu hai người ngồi trên giường đất còn anh ta đi qua giúp.
Mấy năm này ở nông thôn anh ta đã học được cách nấu cơm.
Cô út không biết nấu cơm, bắt đầu từ lúc cô ấy có thể làm việc đã phụ trách ra đồng, chứ không làm việc nhà nên không biết làm.
Cô ấy rót trà cho cha Cố và mẹ Cố, kêu bọn họ uống trà cắn hạt dưa.
Tần Kiến Dân nhìn Minh Xuân rồi lại nhìn cha Cố mẹ Cố, có hơi không dễ chịu.
Mẹ Cố nói với anh ta vài câu thấy anh ta luôn nhìn Minh Xuân, đột nhiên có hơi cảnh giác. Ế! Chẳng trách con trai vẫn chưa theo đuổi được Minh Xuân, cô gái trẻ tốt như thế, có bao nhiêu người đàn ông yêu thích? Bà ấy lập tức ý thức được nguy cơ.
Bà ấy thử hỏi Tần Kiến Dân: “Kiến Dân, cháu và tham mưu Tiết là anh em tốt, chiến hữu tốt, tình cảm này thật tốt!”
Tần Kiến Dân: “Dì, đúng vậy, tình như tay chân.”
Mẹ Cố nhìn vẻ mặt của Minh Xuân lại có hơi yên tâm, ánh mắt của Minh Xuân nhìn Kiến Dân rất vô tư trong sáng, nhẹ nhàng thoải mái, không có gì đặc biệt cả.
Bà ấy yên lòng rồi.
Dù sao bà ấy cũng là người từng trải, một cô gái nhìn một người đàn ông là thích giữa tình nam nữ hay là thích giữa anh em bạn bè, thật ra vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra ngay.
Cho dù đàn ông hay là phụ nữ, nhìn thấy người mình thích ánh mắt sẽ luôn vô cùng sáng, là loại trong sáng còn mang theo xấu hổ, thăm dò và tránh né.
Đôi mắt của Minh Xuân sáng nhưng không có một chút xấu hổ và tránh né nào, luôn vô tư trong sáng, nhìn Kiến Dân không có gì khác biệt quá lớn với nhìn con trai mình.
Cho nên con trai mình vẫn có hy vọng.
Mẹ Cố là một người không chịu thua, trong nháy mắt đã hừng hực ý chí chiến đấu.
Tuy rằng bạn bè có quan hệ không tồi, những cái khác đều dễ nói nhưng cuộc hôn nhân này nhất định không thể nhượng bộ.
Người con gái mà con trai thích, người làm cha mẹ không thể giúp theo đuổi sao?
Có theo đuổi được hay không còn phụ thuộc vào cái khác, nhưng có cố hết sức hay không còn phải dựa vào chính mình.
Tần Kiến Dân và mẹ Cố trao đổi vài câu cũng nhìn thấy sự thay đổi từ trong ánh mắt của bà ta, rõ ràng dì này đang coi anh ta thành đối thủ thì phải?
Nhìn thì càng thêm thân thiết nhưng lại phòng bị và đánh giá.
Tần Kiến Dân không khỏi nở nụ cười, thật sự ngưỡng mộ trí thức Cố này thật, thích một cô gái còn có cha mẹ vạch kế hoạch hộ.
Lại nhìn mình chỉ hai bàn tay trắng, còn có sự mê tín không tên bám theo mình, anh ta có thể cho Minh Xuân được gì?
Huấn luyện đánh nhau với cô ấy?
Người đàn ông khác cũng có thể.
Khi anh ta không ở bên cạnh, cô ấy vẫn có nhiều anh em biết đánh nhau ở quân khu và cục công an.
Thật ra anh ta cũng không có gì đặc biệt đối với cô ấy hết, anh ta cũng không thể cho cô ấy thứ gì đặc biệt.
Cha mẹ của trí thức Cố người ta ôn hòa dịu dàng, có văn hóa có giáo dục, chắc chắn sẽ đối xử với cô ấy như với con gái ruột.
Khi ăn cơm Lâm Tô Diệp chuẩn bị một bàn cho đám trẻ, bọn trẻ uống nước có ga và nước ép quýt, còn người lớn thì uống rượu.
Tần Kiến Dân tửu lượng tốt, cha Cố, mẹ Cố và Cố Mạnh Chiêu một nhà ba người gom lại cũng không đủ cho một mình anh ta uống.
Trước đây cha Cố chỉ uống rượu nho chứ không uống rượu trắng, cũng chỉ có mẹ Cố có thể uống hai chén với anh ta.
Cố Mạnh Chiêu cười bảo: “Mẹ, mẹ và Kiến Dân rất hợp nhau đấy.”
Rất ít khi thấy mẹ thích uống rượu với người ta như thế.
Mẹ Cố cười: “Người đàn ông tốt như Kiến Dân đây, hợp nhau là chắc rồi, đúng không chị.” Bà ấy cụng ly với bà Tiết.
Bà Tiết đã uốn tóc, mặc đồ mới, trông rất đẹp, bà ta và mẹ Cố thật sự rất hợp nhau.