Chương 681: Nữ trung hào kiệt
Tần Kiến Dân cũng nở nụ cười: “Tửu lượng của dì rất tốt, nữ trung hào kiệt.”
Mẹ Cố: “Nào có nào có, vẫn kém Minh Xuân nhà chúng ta nhiều.”
Cô út cầm chén rượu cụng ly với Tần Kiến Dân: “Anh Tần, bây giờ tửu lượng của em lớn rồi, em uống với anh.”
Đến bình rượu lâu năm như cha của Tiết Minh Lưu đó còn không uống lại cô ấy.
Tần Kiến Dân uống với cô ấy hai chén.
Cố Mạnh Chiêu chỉ có tửu lượng ba chén, uống xong mặt đã như hoa đào, uống thêm sẽ mệt chỉ muốn ngủ.
Mẹ Cố: “Mạnh Chiêu, tửu lượng của con quá kém, không được không được, hôm nay là ngày vui như vậy, uống thêm hai chén nữa đi.”
Bà ấy tự động rót rượu cho con trai, cùng bà Tiết và Lâm Tô Diệp uống thêm một chút.
Lâm Tô Diệp chỉ uống hai chén, hơi men cũng đã bốc lên mặt đẹp như đào mận, hoàn toàn không dám uống thêm.
Mẹ Cố: “Tô Diệp uống rượu đỏ mặt, đừng uống nữa, bằng không tham mưu Tiết sẽ đau lòng.”
Không cho cô uống nhưng lại rót cho con trai mình uống, đây là đạo lý gì?
Cố Mạnh Chiêu liên tiếp nháy mắt với bà ấy, tuyệt đối đừng ép anh ta, còn uống nữa anh ta sẽ làm ra chuyện mất mặt, nhưng mẹ ruột lại không hề nương tay với anh ta.
Anh ta liếc mắt nhìn cha, kêu cha nói vài câu.
Cha Cố lại vui vẻ nhìn cũng không định ra tay cứu con trai, sau đó còn thi thoảng khen bà Tiết vài câu. Ông ta biết nói chuyện, lúc khen tặng người khác không để lộ dấu vết, không khiến người cảm thấy được nịnh mà chỉ cảm thấy lời này thật đúng, thích nghe, êm tai!
Cô út thấy mẹ Cố ra sức ép Cố Mạnh Chiêu uống rượu mới bảo: “Dì, trí thức Cố không thể uống, đừng bắt anh ấy uống, để cháu uống với dì.”
Mẹ Cố lập tức hào hứng, bỏ qua cho con trai: “Ôi, được, uống với nó không thú vị, vẫn là chúng ta uống vui hơn.”
Cố Mạnh Chiêu: “…”
Mẹ tới để tìm bạn rượu sao?
Cố Mạnh Chiêu nói với Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, tôi vào bếp giúp chị.”
Còn ở lại nơi này nữa, mẹ ruột anh ta sẽ chuốc cho anh ta hồ đồ mất, cũng may Minh Xuân theo phe anh ta.
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Cậu uống nước có ga chung bàn với đám trẻ đi. Kiến Dân, anh giúp em nhặt bánh mì nhé.”
Theo quan điểm của Lâm Tô Diệp, Tần Kiến Dân là người nhà mình, giúp làm việc không thành vấn đề, nhưng trí thức Cố là khách, không thể tùy tiện sai người ta.
Một bữa cơm có nói có cười hết nửa ngày.
Bà Tiết vui vẻ hơn bất cứ ai, bà ta cảm thấy sống nhiều năm như vậy bữa cơm này là bữa thú vị nhất.
Cha Cố và mẹ Cố người ta thật biết nói chuyện, cùng nhau ăn cơm và trò chuyện với bọn họ lại khiến người cảm thấy có một loại hưởng thụ, còn là hưởng thụ tối cao, uống rượu vào miệng vốn cay xè nhưng bây giờ lại cảm thấy ngọt ngọt cay cay mới lạ, trong lòng cũng ngọt như đường.
Đây là có ma lực rồi chăng.
Bà Tiết thầm nghĩ, chẳng trách trí thức Cố lại khiến người yêu mến đến thế, ra là có gene cả.
Mọi người đều uống rượu, Lâm Tô Diệp lại gọt hoa quả cho bọn họ ăn giải rượu, pha thêm một bình Đại Hồng Bào nữa.
Lá trà này là sư trưởng Lục và chính ủy Kim ủy thác Tần Kiến Dân mang tới, mỗi người cho cô nửa cân. Bình thường Lâm Tô Diệp không nỡ uống, chia ra tặng mỗi người một ít, lại nghĩ không uống sẽ thành trà cũ nên cũng lấy ra để uống một chút, bây giờ vừa vặn để tiếp đón khách khứa.
Sau bữa cơm, nhóm người lớn tiếp tục ở trên giường đất nói chuyện phiếm, cha Cố và mẹ Cố cũng thích nói chuyện với bà Tiết, cảm thấy bà ta chân thành không ra vẻ, có gì nói nấy.
Điểm này rất khó có được.
Tần Kiến Dân, Cố Mạnh Chiêu và cô út cùng ba đứa trẻ chơi trong sân, trẻ con nhà Trần Thục Anh ở bên cạnh cũng chạy tới góp vui, Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi ăn cơm xong cũng chạy tới, nói muốn cùng bọn trẻ học đạp xe.
Bọn họ thấy Lâm Tô Diệp biết đạp nên cũng muốn đạp xe, sau đó có thể cùng Đại Quân và Tiểu Lĩnh đạp xe ra ngoài chơi.
Đi về phía tây và tây bắc có đường ray tàu hỏa, bọn trẻ cũng muốn đi xem.
Tiểu Lĩnh đã biết đạp xe nên không cảm thấy hứng thú, cậu bé ồn ào đòi ắn ná thun, chia tổ thi tài.
Tuy rằng cô út đánh nhau lợi hại nhưng bắn ná thun không ổn, Tiểu Lĩnh kêu cô ấy làm trọng tài.
Tiểu Lĩnh hỏi Tần Kiến Dân: “Đại ca, cha với cha con ai lợi hại hơn ạ.”
Tần Kiến Dân cười đáp: “Chắc chắn là cha con lợi hại hơn một chút rồi.”
Tiểu Lĩnh: “Vậy con xem cha với trí thức Cố ai lợi hại hơn.”