Chương 682: Trí thức Cố bắn hay lắm
Tiểu Lĩnh, Cố Mạnh Chiêu và Vương Tiểu Lợi một đội, Tần Kiến Dân, Đại Quân và Lam Hải Quân một đội.
Tần Kiến Dân vốn cho rằng Cố Mạnh Chiêu là một anh thư sinh văn nhược, mấy thứ như bắn ná thun này không sở trường cho lắm, kết quả vừa thi tài, cảm giác tay của Cố Mạnh Chiêu lại không tồi chút nào.
Tần Kiến Dân khen một câu: “Trí thức Cố bắn hay lắm.”
Cố Mạnh Chiêu: “Tham mưu Tần quá khen, tôi chỉ hay chơi cùng lũ trẻ thôi.”
Tần Kiến Dân: “Bình thường trí thức Cố thích hoạt động gì?”
Cố Mạnh Chiêu: “Chạy bộ, chơi bóng rổ.”
Khi đi học có đánh bóng rổ, sau này về quê lại bỏ bê, chơi thì vẫn biết, gần đây ở nhà học phiên dịch lúc rảnh rỗi cũng chơi lại, luyện tập một chút với học viên Công Nông Binh ở đại học tỉnh.
Cô út vừa nghe nói chơi bóng rổ đã hăng hái hơn: “Đi, đi tới bên thao trường có người chơi đó, chúng ta làm một đội.”
Tiểu Lĩnh hô: “Mẹ ơi, bọn con đi đánh bóng rổ đây, mọi người ở nhà chơi ngoan ngoãn nha.”
Lâm Tô Diệp: “Con nói chuyện tử tế cho mẹ!”
Đợi đám người bọn họ chậm rãi tới thao trường, quả nhiên có tổ cảnh vệ đang đánh bóng, Lưu Kỳ cũng ở đó.
Bọn họ nhìn thấy Tần Kiến Dân và Tiết Minh Xuân đều nhao nhao chào hỏi.
Tuy rằng không vui cho lắm nhưng Lưu Kỳ vẫn nhiệt tình mời bọn họ chơi cùng.
Ba người bọn họ cùng nhau đi qua, lại thêm hai người nữa gom thành một tổ.
Cố Mạnh Chiêu mới đầu còn hơi lạ tay, dù sao bình thường chỉ luyện với học viên Công Nông Binh ở đại học tỉnh, mấy người đó không thể so được với chiến sĩ tổ cảnh vệ trước mặt, nhưng sau khi làm nóng người rất nhanh anh ta đã thích ứng được, theo kịp tiết tấu có thể phối hợp với Minh Xuân và Tần Kiến Dân.
Anh ta không sở trường đối kháng với người khác, nhưng ném ba điểm lại không tồi, chỉ cần có cơ hội gần như đều trúng trăm phần trăm.
Bóng bật bảng của Tần Kiến Dân rất xuất sắc.
Cô út thì lại một đường húc ngã vài cảnh vệ, khiến cho bọn họ liên tiếp kêu Tiết Minh Xuân phạm quy.
Cô út tức giận nói: “Sức lớn cũng phạm quy sao? Tôi cũng không cố tình va vào các anh mà.”
Lưu Kỳ hô: “Tham mưu Tần, kết thúc thôi, ba người các anh liên thủ lại là vô địch, chúng tôi nhận thua.”
Tần Kiến Dân vỗ vai Lưu Kỳ: “Cậu đánh không tồi, sau này luyện tập với Minh Xuân nhiều thêm, bản thân cũng sẽ cải thiện hơn.”
Bị Minh Xuân đánh vài lần đã sợ, trốn không dám ứng chiến còn tính là gì nữa? Tốt xấu gì cậu cũng là doanh trưởng, đừng làm mất mặt.
Lưu Kỳ cười khà khà, gãi đầu: “Được, tham mưu Tần.”
Đợi bọn họ về thì Tiết Minh Dực cũng về nhà.
Anh vừa xuống xe đã trông thấy một đám người Tần Kiến Dân chẩm rãi đi từ phía tây đi qua, thế trận đó…
Đôi bên chào hỏi một tiếng rồi mọi người vào nhà nói chuyện.
Tiểu Lĩnh ở đó hô: “Con muốn đổi bóng bàn thành bóng rổ! Hai người giành nhau quả bóng không đã cho lắm, không thích hợp với con, vẫn là bóng rổ tốt hơn!”
Trước đó cậu bé chọn xạ kích và bóng bàn vì Đại Quân chọn bóng bàn.
Tần Kiến Dân vò loạn đầu cậu bé: “Con chơi bóng bàn trước, đợi lớp sáu lại đánh bóng rổ sau.”
Bây giờ dáng người thấp, ném bóng vào rổ rất tốn sức, không vào rổ sẽ dễ đả kích tính tích cực, dù sao chỉ là chơi chứ không phải chuyên nghiệp, không cần quá phô trương.
Tiết Minh Dực vào nhà chào hỏi cha Cố và mẹ Cố, hai người họ cảm ơn sự chăm sóc của anh đối với con trai.
Tiết Minh Dực: “Hai vị khách sáo quá, trí thức Cố cũng đã giúp chúng cháu rất nhiều.”
Giáo dục con cái, Minh Xuân Minh Lưu thi đỗ công an đều là anh ta giúp.
Lại nói thêm vài câu nữa, vốn cha Cố, mẹ Cố và bà Tiết đang nói rất sôi nổi, lúc này đột nhiên có hơi tẻ nhạt.
Vốn dĩ mồm miệng lanh lợi lại lập tức không biết nên nói gì mới phải.
Thấy mẹ Cố chớp đôi mắt có hơi mơ hồ, Tần Kiến Dân không nhịn được mà vui vẻ, biết anh em cháu lợi hại chưa!
Đây chính là một đập nước, hồ chứa nước có to cỡ nào cũng chặn được cho dì hết!
Bà Tiết cũng nhận ra, nói với Tiết Minh Dực: “Không phải con rất bận sao, mau đi làm việc đi, lát nữa ăn cơm tối lại về sau.”
Bọn mẹ đang nói chuyện yên lành, con vừa về đã chặn họng bọn mẹ rồi!
Tiết Minh Dực: “…”