Chương 683: Cách an ủi khác biệt 1
Tiết Minh Dực kêu cha Cố và mẹ Cố từ từ nói chuyện còn anh tới khu làm việc xem sao.
Tần Kiến Dân khoác vai anh ta cùng đi ra ngoài, cười bảo: “Lão Tiết, ha ha.”
Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn anh ta: “Mấy lý luận đó của cậu đã dùng chưa?”
Tần Kiến Dân thở dài một hơi, trong nháy mắt nụ cười dập tắt: “Lão Tiết, cậu thật là cái máy làm đá mà.”
Có thể lập tức đông cứng tim của người khác đến lạnh giá.
Anh ta kéo Tiết Minh Dực đi ra ngoài, quay đầu nói với mấy người Lâm Tô Diệp một tiếng: “Bọn anh ra ngoài một chuyến, đến cơm tối lại về.”
Tiểu Lĩnh lập tức phát ra tiếng kêu khoa trương: “Cha… đại ca… hai người mau quay lại!”
Lâm Tô Diệp vỗ một cái vào lưng cậu bé: “Con nói chuyện tử tế cho mẹ.”
Toa Toa còn ngoan ngoãn không ngồi trong lòng cha kia kìa.
Rời khỏi cổng lớn nhà họ Tiết, Tiết Minh Dực lắc cánh tay, kêu Tần Kiến Dân chú ý hình tượng.
Tần Kiến Dân lại ra vẻ rất yếu ớt, tiếp tục tựa lên vai anh: “Lão Tiết, tôi bị thiếu máu, cậu mau đỡ tôi một tí đi.”
Tiết Minh Dực: “Trời sập rồi?”
Tần Kiến Dân: “Đại loại thế, tôi đau lòng lắm.”
Tiết Minh Dực: “Phó tham mưu trưởng Tần, cậu không phải Tiểu Lĩnh.” Đừng diễn nhiều.
Bọn họ đi đến một khu đất trống, có hàng rào gỗ vây một ít rau xanh, Tiết Minh Dực dừng lại ở nơi này.
Tần Kiến Dân thu lại nụ cười, lộ ra một chút chua xót che giấu bên dưới nụ cười: “Cậu nghĩ tôi không biết buồn sao?”
Tiết Minh Dực từ chối cho ý kiến, móc một bao thuốc trong lòng ra đưa cho anh ta.
Tần Kiến Dân như nhìn thấy quái vật: “Lão Tiết, vậy mà cậu lại hút thuốc à.”
Tiết Minh Dực: “Chính ủy làm rơi trong xe của tôi.”
Tần Kiến Dân rút một điếu ra ngậm trong miệng, sau đó sáp đầu gần về phía Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực tránh đi.
Tần Kiến Dân: “Cậu châm đi chứ!”
Vừa cho người ta thuốc lại không cho người ta bật lửa là có ý gì?
Tiết Minh Dực nhún vai, anh không hút thuốc thì lấy đâu ra bật lửa?
Tần Kiến Dân hút chay, chép miệng hai tiếng, còn giả bộ phun ra một vòng khói: “Hà…”
Tiết Minh Dực không để ý đến anh ta.
Tần Kiến Dân: “Ôi, lão Tiết, tôi thất tình rồi.”
Tiết Minh Dực: “Cậu thất tình khi nào?”
Tần Kiến Dân: “Còn không phải tôi đang đợi Minh Xuân trưởng thành hiểu biết hay sao?”
Kết quả đã có người nhìn trúng cô ấy.
Tiết Minh Dực: “Bây giờ con bé cũng chưa hiểu gì, cậu có cơ hội.”
Tần Kiến Dân: “Nếu như tôi thật sự hại em ấy thì sao?”
Tiết Minh Dực xùy một tiếng, không để ý đến anh ta, lời tiên đoán mê tín gọi là trong thủy trong hỏa gì đó, anh hoàn toàn không tin, chỉ có Tần Kiến Dân coi là thánh chỉ thôi.
Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, cậu an ủi tôi chút đi mà! Ngay cả một đứa trẻ còn không bằng.”
Nếu như anh ta buồn, Tiểu Lĩnh sẽ an ủi anh ta đến khi thoải mái dễ chịu.
Tiết Minh Dực: “Cậu cũng không phải người của đoàn văn công.” Đừng diễn nữa.
Bọn họ là đàn ông chứ không phải tò he, thích cái gì thì đi mà tranh giành chứ.
Khi vừa mới nhập ngũ, lính mới thường đều bị lính cũ bắt nạt, để không bị bắt nạt bọn họ đều liều mạng trở nên mạnh hơn, vượt qua những lính cũ đó, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Trên chiến trường để sống sót, bọn họ cũng phải liều mạng giết địch.
Ở bộ đội, để không bị chỉnh đốn và cải cách, gặp được người con gái mình thích thì cứ quả quyết ra tay, mặc kệ trời long đất lở cũng không thể ngăn được anh cưới vợ.
Nếu như lúc đầu anh cưới Lâm Tô Diệp, có người nói anh khắc thê, trong thủy trong hỏa, vậy anh chỉ nước có đánh người ta một trận.
Cho dù người khác nói cô không dễ sinh nở, ham ăn lười làm, nhưng vậy đã sao, anh vẫn vui lòng nuôi cô.
Cho dù lúc trước Liên Thắng Lợi cầm khăn tay của cô nói Tô Diệp còn nhớ thương anh ta, anh cũng chỉ đánh cho Liên Thắng Lợi một trận.
Tiết Minh Dực: “Lão Tần, mỗi ngày đều có nơi gặp lũ lụt, có nơi hỏa hoạn, cho dù cậu có kết được đối tượng hay không nhưng cậu cứ kiên quyết kéo mấy thứ trùng hợp đó lên người mình, mang tới gánh nặng tâm lý lớn như vậy cho mình, cậu cảm thấy như vậy hợp lý sao?”
Tần Kiến Dân im lặng không nói.
Tiết Minh Dực: “Nếu tôi gặp tình huống như vậy, cậu cảm thấy là thật sao?”
Tần Kiến Dân: “Chắc chắn tôi không tin rồi.”
“Vậy tại sao xảy ra trên người mình lại biến nó thành gông cùm?”
Tần Kiến Dân: “Cậu nói chỉ cần tôi không tin, tôi cũng có thể chủ động theo đuổi Minh Xuân?”
Tiết Minh Dực: “Tại sao cậu lại muốn theo đuổi Minh Xuân, cậu thích Minh Xuân như em gái và chiến hữu hay là như vợ?”
Anh nhìn chằm chằm vào Tần Kiến Dân, nhấn từng chữ một: “Cậu đã từng nghĩ đến ngày tháng cùng sống chung với em ấy chưa? Hay là cậu chỉ thích chơi với em ấy, đánh nhau với em ấy? Cậu đã nghiêm túc từng nghĩ tới cậu muốn lấy một người vợ thế nào, cùng cô ấy sinh con và nuôi con cả đời chưa?”
Tần Kiến Dân hoàn toàn không nói gì nữa.