Chương 703: Em không phải hạng nhất
Bây giờ mới là năm bảy bảy nên thành phần và chụp mũ vẫn còn tồn tại.
Đội cãi mũ phần tử xấu này lên, Cố Hồng Mai ở trên phố phải kẹp theo cái đuôi làm con chuột, một ngày ba lần xin chỉ thị và báo cáo tư tưởng, việc mệt việc bẩn trên phố đều phải do bà ta làm.
“Không dám, sau này không dám nữa…”
Cố Hồng Mai ngồi phịch trên đất vỗ đùi kêu gào, bà ta chỉ muốn chơi xấu nhà họ Cố để vớt được lợi ích, ai biết người thân chơi xấu còn bị xử phạt đâu.
Không có thiên lý…
Cố Mạnh Chiêu cũng chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một trận, về phần rốt cuộc phạt thế nào thì anh ta không quản nhiều, tự có cục công an xử lý.
Mẹ Cố không ở nhà nên Cố Mạnh Chiêu cũng không cần trở về, tránh cho nhà đám người Cố Hồng Mai lại tìm tới cửa cầu xin tha cho hai người họ.
Mẹ Cố đang ở đại viện quân khu, còn anh ta tới cục công an tỉnh, nhà Cố Hồng Mai muốn tìm bọn họ cũng không tìm được.
Minh Xuân vừa bắt người, những người thân khác cũng không dám tới gây rối nữa.
Trên đường trở về, cô út nhìn Cố Mạnh Chiêu mà nở nụ cười.
Cố Mạnh Chiêu nghi ngờ: “Em sao thế?”
Cô út cười đáp: “Anh vẫn rất lợi hại đấy nha.”
Cố Mạnh Chiêu: “Minh Xuân, em đang chê cười anh sao? Nếu không phải đi cùng em thì anh cũng không đánh lại được bọn họ.” Kế hoạch ban đầu của anh ta là dùng trí chứ không phải dùng sức, dù sao bản thân cũng không giỏi đánh nhau.
Cô út lắc đầu: “”Đương nhiên không phải chê cười rồi. Em vẫn luôn cảm thấy anh lớn lên rất đẹp, văn hóa tốt, tính cách tốt, sẽ không biết nổi cáu chứ.”
Vừa rồi ở đồn công an, cô ấy cho rằng Cố Mạnh Chiêu sẽ tha thứ cho mấy người đó vì dù sao xưa nay anh ta cũng ôn hòa thiện lương, rất ít so đo với người khác.
Lúc này Cố Mạnh Chiêu mới thấy hơi ngại ngùng: “Có phải anh quá không nể tình rồi không?”
Cô út: “Có đâu mà! Không thể tha thứ cho bọn họ được! Nếu là em, em đã sớm đánh cho mấy người bọn họ không còn dám tới cửa nữa rồi!”
Cố Mạnh Chiêu nhìn ra vẻ tự tin trên mặt cô ấy, cười bảo: “Vậy sau này em tới nhà anh chơi nhiều hơn đi, đánh mấy người thân tìm tới cửa đó của nhà anh một lượt, khiến bọn họ không dám tới nữa, được không?”
Cô út: “Được quá ấy chứ, đợi đi, thi đấu kết thúc là em rảnh rồi.”
Về đến cục công an, Cố Mạnh Chiêu gọi điện cho Lâm Tô Diệp, nói với cô mấy người thân cực phẩm Cố Hồng Mai và Vương Hòa Bình đều đã bị Minh Xuân đánh một trận, cũng đã đưa vào đồn công an xử phạt, sau này không ai dám tới cửa gây chuyện nữa.
Lâm Tô Diệp trở về nói lại, cha Cố và mẹ Cố đều khen Minh Xuân lợi hại.
Mẹ Cố ngỏ ý với bà Tiết và Lâm Tô Diệp ngay tại đó: “Sau này nhà bọn em cứ cho Minh Xuân làm chủ nhà đi!”
Bà Tiết: “Làm thần giữ cửa cũng được.”
Lâm Tô Diệp: “Cả ngày nói con, mẹ xem mẹ giống mẹ kế bao nhiêu đi.”
Bà Tiết oan uổng: “Không phải tôi đang khen sao?”
Mẹ Cố và cha Cố đều bật cười, cặp mẹ chồng con dâu này cả ngày tấu hài với nhau.
Mười ngày sau, Tiết Minh Xuân giành được hạng… ba giải đấu võ toàn công an tỉnh với thành tích ưu tú.
Các lãnh đạo ở cục công an tỉnh đích thân chủ trì đại hội trao thưởng, mở tiệc chúc mừng cho bọn họ, phát huy chương và tiền thưởng.
Hạng nhất được một nghìn đồng, hạng hai được tám trăm đồng và hạng ba được năm trăm đồng.
Đồng thời cục công an tỉnh cũng bắt đầu tiến vào công tác sắp xếp đội đặc công.
Các lãnh đạo đều chúc mừng Tiết Minh Xuân, cũng vô cùng coi trọng cô ấy.
Chẳng ai ngờ được một nữ công an như cô ấy lại có tố chất cơ thể và kỹ thuật chiến đấu vượt trội như thế, có thể trổ hết tài năng trong một đám đàn ông dũng mãnh, vinh quang giành được hạng ba!
Đây chính là một chuyện khó tin.
Ánh mắt của hạng nhất Cao Hoài và hạng hai Cố Tú Tú nhìn cô ấy đều mang theo vẻ khác thường.
Một đường thi đấu này, Tiết Minh Xuân biến thái cỡ nào bọn họ biết rõ hơn ai hết.
Nếu không phải dựa vào ưu thế bắn bia, bơi qua sông và lý luận công an cấp cao thì bọn họ đều nghi ngờ mình có thể thắng được cô ấy hay không.
Lãnh đạo và các nhân viên đều rất vui vẻ, chỉ có ba người nhận thưởng lại không vui cho lắm.
Cao Hoài và Cố Tú Tú có không ít hạng mục đều thua Minh Xuân, hơn nữa Minh Xuân còn là đồng chí nữ, bọn họ cảm thấy vô cùng mỉa mai, có hơi thắng mà không oai.
Hạng ba Tiết Minh Xuân cũng không vui vì cô ấy không thể giành được hạng nhất.
Hạng nhất được một nghìn đồng lận!
Nếu như cầm về cho chị dâu, chị dâu chắc chắn sẽ vui như hoa nở.
Cố Mạnh Chiêu cũng lấy thân phận phóng viên ngoài biên chế của tòa soạn tham gia tiệc chúc mừng, an ủi cô ấy: “Minh Xuân, em giành được vinh quang, chúng ta đều vô cùng vui vẻ nên em đừng chán nản như vậy.”
Cô út tiếc nuối: “Em không phải hạng nhất.”