Chương 702: Không tha thứ
Cô út: “Các người có ý định đột nhập vào nhà cướp của, còn muốn tấn công cảnh sát, tội thêm một bậc!”
Bây giờ nghe chuyện xưa với Cố Mạnh Chiêu nhiều rồi, cô ấy cũng học được không ít lời thoại.
Cố Hồng Mai dẫn một đám phụ nữ lao tới muốn cào cô út: “Con khốn nhà mày, tao cào chết mày!”
Cô út nhấc chân định đá, nhưng thấy bọn họ là phụ nữ lại sợ không chịu được, nên giơ tay tát “bốp bốp bốp” cho người một cái bạt tai.
Bình thường cô ấy không vả ai bao giờ mà toàn dùng nắm đấm, nhưng mấy người phụ nữ này phỏng chừng không chịu nổi cú đấm của cô ấy, vì vậy chỉ có thể dùng bàn tay mà thôi.
Mấy người Cố Hồng Mai lập tức máu me đầy mặt.
Không phải gãy mũi thì chính là sứt mõm, đau rát vô cùng.
Không cần bao nhiêu thời gian, mấy người Cố Hồng Mai nhảy cao nhất, kêu hăng hái nhất đều bị đánh sấp mặt.
Có vài người nhanh trí đã sớm chạy hết.
Trong đó cũng có một người thật sự muốn tới học, hỏi với vẻ mặt mơ hồ: “Chú, chú… chú có ý gì, chúng tôi tới tìm chú học, chú không muốn dạy thì không dạy, sao còn đánh người?”
Tuy rằng muốn học nhưng lại ngu ngốc, vậy mà lại bị người ta lừa tới đây gây sự.
Cố Mạnh Chiêu nói với cô út: “Minh Xuân, phỏng chừng bọn họ tới nhà đòi tiền đây mà.”
Nhà họ Cố được sửa lại án sai, lấy về không ít tiền, hiển nhiên sẽ có người thèm khát. Có người chơi trò tình cảm, có người muốn trộm gà bắt chó, có người muốn thừa nước đục thả câu, mấy tên ngu ngốc này thì lại muốn nhân cơ hội gây sự.
Cố Mạnh Chiêu mở cổng lớn, lấy vài sợi dây thừng từ bên trong kho hàng trong sân.
Cô út trực tiếp trói gô bọn họ lại, đuổi bọn họ đi tới đồn công an gần đó báo án.
Hai tên du côn bị ném vào trong sân một người vỡ cằm gãy một cái răng, một người què chân đi tập tễnh.
Vừa vào đồn công an, Vương Hòa Bình đã kêu: “Đồng chí công an, chúng tôi là người thân, là người một nhà, chúng tôi chỉ tới thăm hỏi thôi.”
Anh ta bị đá một cước vào hông, cảm thấy hông gãy đến nơi rồi.
Cố Hồng Mai lau máu bên khóe miệng: “Tôi tới tìm anh tôi, anh tôi là giáo sư, kêu anh ấy phụ đạo cho con chúng tôi cũng thi đại học.”
Miệng bà ta sưng lên, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Chúng tôi đều là người thân, không phải người xấu”
Cô út lạnh lùng đáp: “Người thân? Các người đập vỡ cửa sổ còn muốn đánh trí thức Cố, còn có người trèo tường muốn phá cửa đột nhập vào nhà trộm đồ, đây là người thân? Rõ ràng chính là phần tử xấu vào nhà cướp của!”
“Nói vớ vẩn!
“Vu khống!”
“Ngậm máu phun người!”
Người thân hôm qua tới cửa dây dưa không đánh nhau cũng không đập đồ, cha Cố và mẹ Cố không có cách nào báo cảnh sát.
Nhưng hôm nay có thêm vài tay lưu manh, bọn họ nhắm vào tiền tài mà tới, vừa lên đã phá hoại nên tính chất cũng khác hẳn.
Càng huống chi bọn họ còn có ý đồ tấn công cảnh sát, vậy cô út còn có thể bỏ qua cho bọn họ được sao?
Nhất định phải xử phạt!
Chuyện này cũng không có gì phức tạp cả, công an thẩm tra lại không chịu nhận tội? Trực tiếp tăng tội danh tụ tập gây náo loạn, phá rối trị an, tới cửa cướp bóc lên một bậc, cứ hễ để lại vết nhơ trong lý lịch tư pháp vậy đừng hòng thông qua kiểm tra chính trị thi đại học hay xin việc.
Bọn họ nhao nhao phản bội, chỉ trích đây là chủ ý của Cố Hồng Mai và Vương Hòa Bình.
“Bọn họ tham lam tiền tài của nhà họ Cố, muốn kiếm một khoản.”
“Không đưa tiền thì phải cho vào đại học, đây chính là bọn họ nói!”
“Chúng tôi bằng lòng đền tiền cửa kính!”
Cố Hồng Mai và Vương Hòa Bình chửi ầm lên nhưng lại chẳng ăn thua gì, tất cả mọi người đều quay lưng nói bọn họ tập trung người tới gây sự.
Công an trong đồn nói: “Nếu như giáo sư Cố người ta không truy cứu trách nhiệm, bằng lòng tha thứ vậy các người sẽ không sao, còn nếu người ta không muốn, vậy các người nên bị phạt thế nào thì phạt như thế!”
Mấy người Cố Hồng Mai và Vương Hòa Bình hoảng loạn, đều cầu xin Cố Mạnh Chiêu.
“Mạnh Chiêu, cháu nể cô từng này tuổi rồi, cũng là vì tương lai của em cháu mà thôi.”
“Anh họ, anh cũng không thể đưa em đi lao động cải tạo được!”
Cố Mạnh Chiêu: “Cha mẹ tôi bị các người hại đến mức có nhà không thể về, tôi còn tha thứ thế nào được? Xin đồng chí công an cứ chấp pháp công bằng.”
Tha thứ? Các người còn tưởng nhà tôi dễ bắt nạt, sau này đổi cách tiếp tục tới làm loạn thì sao?
Không tha thứ! Cho các người chịu khổ một chút, cũng coi như giết gà dọa khỉ, xem ai còn dám tới gây rối.
Nếu Cố Mạnh Chiêu không tha thứ vậy Vương Hòa Bình và đám bạn xấu của anh ta sẽ phải chịu phạt từ một đến ba năm, đừng nói là thi đại học, sau này có chuyện tốt gì cũng không đến lượt bọn họ.
Cố Hồng Mai không cần chịu phạt nhưng cái mũ phá rối trị an, xúi giục phần tử xấu gây chuyện cũng chụp lên đầu.