Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 701 - Chương 701. Bọn Họ Không Có Gì Phải Sợ Hãi

Chương 701. Bọn họ không có gì phải sợ hãi Chương 701. Bọn họ không có gì phải sợ hãi

Chương 701: Bọn họ không có gì phải sợ hãi

Cố Mạnh Chiêu nhìn một lượt, người dẫn đầu chính là cô họ chanh chua Cố Hồng Mai của anh ta, còn có con trai bà ta là Vương Hòa Bình.

Tối qua Cố Hồng Mai bị Lưu Phụng Mai đánh, sau khi trở về càng nghĩ càng không cam lòng.

Mục tiêu của bà ta hoặc là đòi được một khoản tiền từ nhà họ Cố, hoặc là khiến Cố Hưng Chương đưa được con trai mình vào đại học, bằng không không xong với bà ta đâu!

Vương Hòa Bình vốn phải về nông thôn nhưng năm đó nhờ vả quan hệ vào xưởng làm bảo vệ, cũng quen biết một vài tay bạn xấu. Bọn họ nghe nói nhà Cố Hưng Chương có tiền lại càng ủng hộ Vương Hòa Bình tới làm loạn hơn.

Dù sao cũng là người thân, sẽ không đến mức báo cảnh sát đâu.

Bọn họ không có gì phải sợ hãi.

Nhìn thấy Cố Mạnh Chiêu về, bọn họ đều không quan tâm nhìn đến cô út ở bên cạnh mà trực tiếp vây quanh anh ta.

Vương Hòa Bình: “Mạnh Chiêu, dù sao cha mẹ anh cũng phải phụ đạo cho anh, kèm cả bọn tôi cùng nhau ôn tập đi.”

Cố Mạnh Chiêu: “Xin lỗi, cha mẹ tôi không phụ đạo cho tôi, tôi cũng không ôn tập.”

“Cậu giả bộ cái gì, mười năm không ôn tập, anh không ôn tập cậu còn thi đại học cái gì? Sẽ không phải sửa lại án sau đó có cửa sau đi đấy chứ?”

Vẻ mặt vốn ôn hòa của Cố Mạnh Chiêu lạnh hẳn đi: “Các người không ở nhà ôn tập chạy đến nhà tôi làm loạn, có tác dụng sao?”

Bọn họ lại mặc kệ, ra sức dây dưa, lôi kéo cha Cố, mẹ Cố và Cố Mạnh Chiêu.

Cố Hồng Mai: “Mạnh Chiêu, tốt xấu gì chúng ta cũng là người nhà, đánh gãy xương vẫn còn liền gân cơ mà. Lúc đầu cha mẹ cháu vì có quan hệ với nước ngoài mà bị bắt, bọn cô cũng không vạch rõ giới hạn với bọn họ, bọn cô còn bị bọn họ liên lụy nữa. Đã như vậy mà bọn cô vẫn còn chạy khắp nơi nghĩ giúp các cháu, bây giờ các cháu về sống cuộc sống tốt, cũng không thể quên cô được, bản thân cháu thi đỗ đại học lại mặc kệ bọn cô, thế này không thích hợp!”

“Đừng phí lời với nó nữa, chiều hư rồi, nếu như nó không dẫn chúng ta cùng nhau ôn tập, chúng ta khiến nó cũng không ôn tập được!”

Một tên bạn xấu mặt mày u ám, lôi cái chậu rửa mặt tồi tàn đã sớm chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu gõ leng keng loong coong.

Vài tên du côn khác cũng phối hợp, bắt đầu ném đá và đập cửa sắt vào nhà họ Cố.

Cô út ở bên cạnh đã sớm không nhịn được nữa, hôm nay cô ấy mặc đồ thể thao huấn luyện mà không mặc đồng phục công an, bằng không bọn họ cũng sẽ không khoa trương như thế.

Cô ấy sải bước tiến lên, lấy sổ công tác của mình ra quơ trước mặt.

“Công an!”

Trước đó ở nông thôn, cô ấy chưa bao giờ chú trọng vào mấy thứ quy củ chấp pháp này cả, đều là ngứa tay thì đánh.

Bây giờ nghe Cố Mạnh Chiêu nói nhiều, biết trong thành nhiều quy tắc, cô ấy cũng học được cách đi theo trình tự.

Đi xong quá trình thì thoải mái làm thôi, cô ấy giành cái chậu tồi tàn về, sắc mặt lạnh lùng: “Anh tên là gì?”

“Á, nữ công an đánh người!”

“Bắt nạt người!”

Vương Hòa Bình hô lên, vài người bạn xấu khác cũng gân cổ lên hét, một bên càng dùng sức gõ cửa kính.

Bọn họ la lên: “Nhà cậu ta có sách, chúng tôi muốn đọc sách, chúng tôi muốn ôn tập.”

Cố Mạnh Chiêu cảm giác không đúng, e là mấy người này cũng không phải muốn thi đại học chân chính, sinh viên chân chính muốn ôn tập nào có rảnh rỗi tới đây gây chuyện? Càng không có khả năng mạo hiểm bị xử phạt để tới đây làm loạn.

Anh ta nói với cô út: “Minh Xuân, đừng quan tâm bọn họ, chúng ta đi báo công an.”

Cô út: “Em chính là công an đây, em đã tận mắt nhìn thấy còn cần báo gì nữa?”

Một người đàn ông thấy cửa kính đã vỡ mới bò lên tường sân vượt tường vào trong, vừa vặn bị cô út bắt được hành vi phạm tội.

Cô út trực tiếp nhảy lấy đà ngay tại chỗ, tung cước đá anh từ xuống khỏi bờ tường.

Phịch!

Người đàn ông lăn vào trong sân, kêu thảm một tiếng.

Những người khác còn định bò vào, cô út lại trực tiếp xách anh ta lên: “Muốn leo tường như vậy? Tôi giúp anh!

Cô ấy hơi khuỵu gối, trực tiếp người đàn ông ra ngoài, bốp một tiếng, người đàn ông đập mạnh xuống đất.

Cô ấy lại túm lấy Vương Hòa Bình.

Vương Hòa Bình run như cầy sấy: “Cô… cô làm gì?”

Cố Hồng Mai cũng sợ hãi: “Đánh người, đánh người rồi!”

Cô út lại không để ý đến bọn họ kêu gào, trực tiếp nhấc chân đá bay Vương Hòa Bình.

Vương Hòa Bình kêu thảm một tiếng nằm sấp trên đất bắt đầu giở trò xấu: “Giết người rồi…”

Bình Luận (0)
Comment