Chương 700: Trí thức Cố, anh làm gì thế
Cô ấy lấy dầu thuốc kêu Cố Mạnh Chiêu giúp cô ấy bôi, hôm nay đánh nhau với tên to con đó bị ăn vài cú.
Cố Mạnh Chiêu còn bưng hộp cơm trong tay, nhìn thấy Minh Xuân trước mặt trực tiếp cởi áo ra, lộ ra tấm lưng trắng nõn bên trong.
Cố Mạnh Chiêu: “!”
Anh ta sợ đến mức vội vàng che mắt lại, hộp cơm lẫn đũa trực tiếp rơi xuống trước mặt, anh ta lại vội vàng cúi người tiếp lấy, tránh cho bánh bao rơi xuống đất.
Cô út đã cởi áo nhìn thấy Cố Mạnh Chiêu ở đó tay chân luống cuống, mặt đỏ tai hồng, tò mò hỏi: “Trí thức Có, anh làm gì thế?”
Cố Mạnh Chiêu ôm hộp cơm và bánh bao ngồi xổm trên đất, ho khan một tiếng, cố hết sức đáp với giọng bình tĩnh: “Minh Xuân… đột nhiên em cởi áo làm anh hơi ngại.”
Cô út cười ha ha: “Em có lột sạch đâu, vẫn mặc mà, mau giúp em bôi đi.”
Cô ấy dựa người lên bàn, ra hiệu cho Cố Mạnh Chiêu giúp mình bôi.
Cố Mạnh Chiêu đặt cơm hộp và bánh bao lên bàn, cầm dầu thuốc bôi vào vết xanh tím cho Minh Xuân.
Ngày nào cô ấy cũng chạy dưới ánh mặt trời gay gắt, làn da lộ ra bên ngoài đều phơi nắng thành màu bánh mật, nhưng những chỗ không phơi nắng lại rất trắng nên những vết xanh tím đó trông rất rõ ràng.
Cố Mạnh Chiêu nhìn mà rất đau lòng nhưng cũng không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô ấy.
Cô út: “Ôi chao, anh dùng lực chút đi, không thì dầu thuốc không ngấm được đâu.”
Cố Mạnh Chiêu: “…”
Bôi dầu thuốc xong, cô út mặc xong quần áo ăn hết sạch bánh bao mà Cố Mạnh Chiêu tặng, lại giục anh ta mau về ôn tập, đừng làm chậm trễ kỳ thi.
Chị dâu cô ấy không biết đã căng thẳng vì chuyện học của đám trẻ bao nhiêu, điều này chứng tỏ học hành rất quan trọng.
Cố Mạnh Chiêu: “Bài học hôm nay đều đã làm xong rồi.”
Ngoại trừ ôn tập ra anh ta còn phải phiên dịch và viết bài cho tòa soạn, nhưng anh ta không nói cho Minh Xuân biết vì không muốn cô ấy phân tâm.
Lúc này có người gọi: “Tiết biến thái, chị dâu cô gọi điện!”
Cố Mạnh Chiêu: “…”
Cô út lại không để tâm, kéo Cố Mạnh Chiêu cùng đi nghe điện thoại.
“Chị dâu!”
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, Mạnh Chiêu có ở chỗ em không?”
Cô út: “Có ạ.”
Cô ấy đưa ống nghe cho Cố Mạnh Chiêu: “Chị dâu muốn nói chuyện với anh.”
Lâm Tô Diệp: “Mạnh Chiêu, mấy người thân bên nhà các cậu luôn tới cửa gây rắc rối, chú dì ở nhà bị làm phiền không chịu được sẽ tới đại viện chỗ chúng tôi ở một khoảng thời gian, đợt này cậu cũng đừng về nhà trước, ở cục công an ôn tập cho tốt đi.”
Cố Mạnh Chiêu cũng là đối tượng bị quấy rầy, phải dặn dò một chút.
Chuyện có người thân tới cửa này Cố Mạnh Chiêu biết, nhưng mới đầu chỉ có hai ba người như vậy, đều rất khách sáo nên anh ta cũng không coi là chuyện to tát gì.
Vậy mà tối qua lại có một đám người tới?
Cố Mạnh Chiêu cúp điện thoại, kêu Minh Xuân về nghỉ ngơi, anh ta phải nghĩ cách đuổi mấy thứ phiền lòng đó đi, để bọn họ không còn dám tới nữa.
Cô út: “Còn nghĩ cách gì nữa? Đối phó với loại người đó không cần phải nghĩ cách.” Cô ấy kéo Cố Mạnh Chiêu đi ra ngoài: “Đi, em đi xem sao với anh.”
Đây không phải là lưu manh giở trò vô lại hay sao?
Đúng là thèm đòn rồi!
Cố Mạnh Chiêu: “Ngày mai em còn hạng mục thi đấu nữa.”
Cô út: “Sáng mai là bắn bia, cái này em không giỏi.”
Công an huyện bọn họ nói là có súng phối nhưng cơ hội dùng lại ít ỏi chẳng có mấy, bình thường số lần huấn luyện bắn bia đã ít lại càng thêm ít.
Mấu chốt là cô út không cảm thấy hứng thú cũng không quá hiểu về súng, bình thường cô ấy chấp pháp đều là đối với người bình thường, nào cần dùng đến súng đâu?
Cô ấy nghĩ những hạng mục khác mình không phải hạng nhất thì là hạng hai, chỉ môn bắn bia này kém chút chắc hẳn cũng không sao đâu.
Bây giờ cho dù không ra ngoài, cô ấy cũng không có súng để tập bắn.
Cố Mạnh Chiêu kiên trì kêu cô ấy ở lại nghỉ ngơi.
Cô út lại không nói hai lời kéo anh ta đi, không cho phép từ chối.
Hai người đạp xe đạp về nhà họ Cố, vừa đến đầu đường đã nhìn thấy một đám người vây quanh cổng lớn nhà họ Cố.
Lần này có hai ba mươi người lận, còn nhiều hơn số người hôm qua.
Các hàng xóm khác đều không dám nhiều chuyện, nhao nhao đóng kín cửa, chỉ sợ lại là loại tình huống ngày trước đó.
Ai trong bọn họ cũng sợ bị đấu tố, chẳng ai dám thò mặt ra ngoài.
Nhà của bọn họ ở tỉnh trước đây đều bị phá hoại nghiêm trọng, sau này tiến hành tu sửa nhà lầu và nhà một tầng, tường sân lại trực tiếp phá bỏ, cũng chưa xây lại.
Mới đầu có người đẩy đổ tường sân, sau đó thị dân gần đó qua đây trộm gạch mang về sửa nhà mình, nhiều lần lặp lại cũng không cần thiết phải sửa nữa, cho nên người ngoài ra vào rất dễ dàng.