Chương 705: Quá hư 2
Cha Cố đi tới đoàn văn công quân khu mượn đàn phong cầm, ông ấy kéo đàn phong cầm, còn mẹ Cố phụ trách dạy bà Tiết khiêu vũ hữu nghị.
Mười ngày liền đã học được kha khá.
Đám trẻ Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Toa Toa cũng vô cùng vui, hôm nay nghỉ học, không những có kẹo ăn mà còn có những món ăn vặt khác, đám người Lam Hải Quân và Vương Tiểu Lợi cũng tới chung vui, người nào cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Cha lợi hại, mẹ xinh đẹp, cô út cũng lợi hại như thế!
Sao mình không có người cô nào lợi hại như vậy chứ?
Cố Mạnh Chiêu giao đồ ăn mang về cho Lâm Tô Diệp và bà Tiết.
Ld: “Cậu coi cậu kìa, ở nhà chuẩn bị nhiều như vậy, sao còn tiêu tốn như thế?”
Thật không biết sống, vung tay quá trán, đàn ông đều như vậy cả sao?
Sau này phải nhắc nhở anh ta cẩn thận mới được!
Cô út lập tức nói: “Chị dâu, đây là em đóng gói mang về từ bàn tiệc đó, ha ha.”
Ba Tiết che mặt: “Con gái ruột của tôi ơi, một đám người các con ăn cơm, con gắp đồ ăn bỏ vào hộp cơm có thấy mất mặt không?”
Cô út có lý chẳng sợ: “Con cũng không gắp của người khác, một đĩa thức ăn con hẳn cũng phải được ăn ba đến năm miệng chứ? Đây con mới gắp có ba miếng thôi, nếu như ngồi ở đó ăn, bọn họ ai có thể giành được của con! Còn có vịt quay này nữa, là bọn họ tặng cho con mà! Con mang về cho chị dâu ăn, bà cụ nhà mẹ đừng ăn!”
Bà Tiết lại đúng miếng ăn là miếng tồi tàn: “Tôi thèm như vậy, dựa vào cái gì tôi không ăn!”
Bà ta nhanh chóng vặn cái đùi cho Đại Quân và Tiểu Lĩnh gặm, chỉ sợ Lâm Tô Diệp cướp mất.
Đại Quân lại cầm đùi vịt cho Toa Toa ăn trước.
Mẹ Cố lại vui vẻ: “Minh Xuân của chúng ta tốt tính bao nhiêu, thẳng thắn đáng yêu, không để mình chịu thiệt, cũng không bắt nạt người khác, tốt.”
Cô út lại giao tiền thưởng và huy chương cho Lâm Tô Diệp, có hơi ngại ngùng: “Chị dâu, em không giành được hạng nhất.”
Lâm Tô Diệp khen ngợi: “Minh Xuân, em để lại chút đường sống cho người ta đi. Lúc này em làm công an mới bao lâu thôi, những công an lâu năm có kinh nghiệm phong phú đều không so được với em, bọn họ ngay cả chung kết còn không vào được, đang ở nhà khóc kia kìa.”
Tuy rằng sức của Minh Xuân lớn nhưng thời gian cô ấy làm công an ngắn, hơn nữa trình độ văn hóa cũng thấp, vốn Lâm Tô Diệp cảm thấy có thể vào đến vòng cục công an tỉnh đã là tốt lắm rồi, không trông mong lấy được thứ hạng gì.
Ai biết cô ấy lại giành được hạng ba!
Quả đúng là lợi hại muốn chết!
Cô út: “Chủ yếu là em bắn bia không được, luyện quá ít, phần văn hóa cũng kém.”
Trước đây cô ấy cảm thấy không có cơ hội dùng súng, có thứ như vậy để uy hiếp là được, không đến mức phải bắn ra.
Lâm Tô Diệp lại không coi là chuyện to tát gì: “Quen tay hay việc, đợi anh em và anh Tần về, kêu bọn họ dẫn em đi luyện bắn bia, lớp văn hóa thì kêu Mạnh Chiêu dạy em.”
Tiểu Lĩnh nhảy ra: “Cô út, cháu này, cháu nhắm chuẩn giỏi lắm, cháu dạy cô!”
Cậu bé móc súng đồ chơi mà Cố Mạnh Chiêu mua cho mình, nhắm chuẩn, bóp cò, bắn trúng phích nước nóng trên bàn.
Bà Tiết dựng ngón cái: “Chuẩn!”
Nịnh cháu trai phải nói là số một.
Lâm Tô Diệp: “Nếu như phích nước nóng không giữ ấm được là do bị con bắn hỏng, kêu bà nội con đền!”
Bà Tiết: “Tôi đền cô hẳn hai cái phích luôn nhé!”
Lúc này đám người Quách Trừng đều mang quà tới cửa chúng mừng, khen Minh Xuân tài giỏi.
Cô út thi đấu giành được giải thưởng, theo quan điểm của Lâm Tô Diệp là chuyện vui lớn, cho nên cô mời đám người Quách Trừng, Trương Khiết, Trần Thục Anh và Lưu Phụng Mai cùng nhau tới đây ăn mừng.
Bọn họ còn phải đi làm nên ăn cơm xong đều tạm biệt trước.
Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân đều không thể về, lại gọi điện qua.
Tiết Minh Dực chủ yếu là nói chuyện với Lâm Tô Diệp, sau đó tặng một câu chúc mừng cho cô út, cũng không còn lời gì khác.
Tần Kiến Dân và cô út nói vài câu, còn lại đều bị Tiểu Lĩnh chiếm hết, hai người lải nhải miết không ngừng, cuối cùng Lâm Tô Diệp không nghe nổi nữa, kêu bọn họ mau cúp máy.
Chiếm đường dây điện thoại, không hay!
Gọi điện thoại xong về nhà, cô út lại ngứa tay, muốn tới sân huấn luyện tìm người luyện tay.
Anh Tần đã nói với Lưu Kỳ, bọn họ chắc hẳn sẽ không trốn cô ấy.