Chương 71: Cha rất đáng sợ
Bà Tiết nhanh chóng tránh đi, nhìn con trai bước ra phía sau với vẻ nghi ngờ, sao thế, không sao chứ?
Bà ta liếc mắt ra hiệu với con trai, kêu anh mau chóng dạy dỗ vợ một trận đi.
Tiết Minh Dực lại không nhận được ánh mắt của mẹ ruột, cởi áo khoác quân bên ngoài đi rửa tay, rồi lại hỏi cô út.
Lâm Tô Diệp: “Trồng hoa màu bận rộn, cần phải gánh nước tát nước, sức lao động đều ăn ở trên ruộng hết.”
Cô nói đi đưa cơm cho cô út.
Bà Tiết: “Cô bận đánh con rồi nào còn để ý đến cái khác được sao? Tôi đã sớm kêu Minh Lưu giúp đưa qua đó rồi.”
Vừa nói bà ta vừa liếc mắt ra hiệu cho con trai, mau dạy vợ con đi chứ con trai!
Bà ta giành nấu cơm cho Tiết Minh Dực, không chịu nấu mì nước suông mà muốn làm mì trứng gà. Tiết Minh Dực tỏ ý không cần phiền phức như vậy, ăn đối phó một bữa là được. Anh nhìn trong thúng gạo còn vài cái bánh cuốn lương thực tinh, còn có bánh ngô lương thực phụ màu nâu đen và mấy củ khoai lang luộc nữa, chắc hẳn đủ ăn rồi.
Tiểu Lĩnh về nhà giấu con rắn vào trong bình trước, đợi nấu canh rắn ăn sau, rồi lại rửa tay qua loa đi ăn cơm.
Cậu bé cống hiến khẩu phần lương thực tinh của mình cho cha: “Cha, cha ăn cái này đi, con ăn khoai lang cho.”
Cậu bé không thích ăn khoai lang, thà rằng ăn bánh ngô lương thực phụ còn hơn, lúc này lại cầm một củ khoai lang cũng không bóc vỏ mà trực tiếp gặm miếng to.
Đại Quân ở bên cạnh không nói gì, cũng để lại phần bánh cuốn lương thực tinh của mình đó cho Tiết Minh Dực, bản thân mình cũng ăn khoai lang, cậu bé ăn cơm cẩn thận, nghiêm túc tước vỏ tách bỏ phần xơ.
Toa Toa thấy hai anh trai lại không ăn bánh cuốn lương thực tinh mà muốn ăn khoai lang, cô bé cũng cảm thấy khoai lang ngon, mới đi đến bên cạnh Tiết Minh Dực thử đưa bánh cuốn lương thực tinh trong tay cho anh.
Tiết Minh Dực nhìn cô con gái mềm mại, nghe mẹ vợ nói thì cô bé giống mẹ mình lúc nhỏ như đúc. Khi cô bé sinh ra, Tiết Minh Dực cũng không dám bế, chỉ sợ dùng sức lớn sẽ làm gãy cánh tay nhỏ và bàn chân nhỏ của cô bé.
Bàn tay của anh xoa đầu con gái: “Tự ăn đi.”
Tuy rằng anh cảm thấy minh rất dịu dàng nhưng Toa Toa được người ta dỗ quen rồi lại cảm thấy người cha này rất đáng sợ. Cái miệng nhỏ của cô bé dẹt xuống, lập tức trốn sau lưng Đại Quân, ghé lên lưng Đại Quân cắn từng miếng bánh cuốn nhỏ.
Lâm Tô Diệp: “Sao anh lại hung dữ với con gái như vậy?”
Tiết Minh Dực: “…” Anh không có.
Bà Tiết: “Cha nó chính là người khiêm tốn, cô đừng thấy người vừa về là đã coi thường lên mặt nhé.”
Lâm Tô Diệp: “…” Chà, mẹ chồng muốn phản công đây sao.
Lúc này cô đang phủ thêm một lớp ngụy trang cô vợ nhỏ vào, không dám đối súng với bà ta.
Cô và mẹ chồng cũng không hoàn toàn có mâu thuẫn.
Một hai tháng lúc mới gả qua đây, bà Tiết cho rằng cô vu vạ cho Tiết Minh Dực nên đối với cô cũng không hòa thuận cho lắm, sau này Tiết Minh Dực giải thích rõ ràng mới xong chuyện.
Tuy rằng bà Tiết thích cãi nhau với cô nhưng khi cần chăm sóc vẫn sẽ rất đến nơi đến chốn.
Hai lần Lâm Tô Diệp mang thai ở cữ ngày nào cũng có thể ăn trứng gà, mì lương thực tinh đường đỏ cũng không dứt, rau dưa và hoa quả đúng mùa ở địa phương cũng không thiếu.
Hơn nữa bà Tiết thật sự tốt với hai đứa cháu trai, chỉ là cách làm không đúng, cần phải sửa lại.
Mấy chuyện khác như thiên vị cháu trai coi thường con gái và cháu gái, Lâm Tô Diệp không để ý bà ta, chỉ cần tốt với cô út và Toa Toa thì cô cũng sẽ không cưỡng chế can thiệp vào, mà bà ta cho người ngoài mượn đồ bị Lâm Tô Diệp trách cứ bản thân cũng biết mình đuối lý nên không cãi lại.
Chỉ có chuyện liên quan đến bé trai là hai người họ đều tích cực.
Nếu mẹ chồng đã muốn diễn vậy cô cứ xem thôi.
Tiết Minh Dực giống cha anh hoàn toàn không vì chút chuyện nhỏ mà đánh giá vợ, lúc đầu cô và nhà lão tam không ở chung được, cha chồng và Tiết Minh Dực trực tiếp chia nhà, không hề dài dòng một chút nào cả.
Sợ là mẹ chồng phải thất vọng rồi.
Bà Tiết lại nhóm lửa, đánh tan hai quả trứng gà, phi thơm hành trong chảo rồi rưới trứng gà vào đảo qua một chút, sau đó thêm nước.
Khắp căn phòng đều là mùi thơm của trứng phi hành.
Tiểu Lĩnh lập tức híp mũi khen ngợi: “Thơm quá, thơm quá.”
Toa Toa cũng hô: “Thơm thơm.”
Chỉ có Đại Quân là tiếp tục lặng lẽ gặm khoai lang.
Đứa trẻ có thể ăn trứng gà mỗi ngày nhưng lại chưa từng ăn trứng gà chiên và trứng gà xào bởi vì thiếu dầu.
Bữa đầu tiên con trai về nhà hiển nhiên bà Tiết không tiếc, dù sao có thể uống đến mức một giọt không thừa thì sẽ không lãng phí.