Chương 72: Sưng sỉa
Sợi mì đã làm xong, trứng gà vàng óng, ruột cải trắng vàng nhạt, bên trên điểm xuyết bởi một nắm rau hẹ màu xanh, lập tức mùi tươi mới phả vào mũi khiến lũ trẻ trực tiếp nuốt nước miếng.
Bà Tiết đựng một bát to đầy ắp cho Tiết Minh Dực, lại chia cho hai đứa cháu mỗi người một bát, trong nồi chỉ còn lại canh. Bà ta sợ Lâm Tô Diệp khiêu khích nên chia cho Toa Toa vài sợi lại đổ hơn nửa bát canh vào, để hai mẹ con bọn họ ăn chung, còn bà ta không ăn.
Không có phần của bà ta và Lâm Tô Diệp.
Bà Tiết ngầm thừa nhận cơm ngon trong nhà đều là của chồng, phụ nữ không ăn. Lúc nhỏ bà nội bà ta và mẹ của bà ta cũng thế, đợi bà ta gả đi rồi mẹ chồng cũng như vậy, bây giờ bà ta làm mẹ chồng hiển nhiên vẫn như thế.
Lâm Tô Diệp biết tật xấu này của bà ta nhưng chưa bao giờ thấy quen, trong nhà có cơm ngon bà ta đều không để lại cho cô út và Toa Toa.
Cô út muốn ăn mì buổi tối về nhà làm cũng được, nhưng lúc này Toa Toa muốn ăn, cô gắp một đũa nhỏ trong bát của hai đứa con trai cho cô bé. Đại Quân và Tiểu Lĩnh đều đã quen rồi, còn muốn gắp thêm cho cô bé một chút nhưng Lâm Tô Diệp lắc đầu.
Gương mặt của bà Tiết sưng sỉa, lại giành cơm với cháu trai của tôi!
Muốn nói khi Tiết Minh Dực không ở nhà bà ta chỉ có thể lầm bầm oán tránh chứ cũng không có cách nào với Lâm Tô Diệp.
Nhưng lúc này con trai đã trở về chống lưng cho bà ta rồi!
Đương nhiên bà ta phải mượn đề tài nói chuyện của mình một chút.
Bà ta hừ một tiếng: “Cô nói cô xem, từ sáng đến tối thiên vị con gái, không phải giành trứng gà của con trai thì chính là giành mì.”
Bà ta vừa nói vừa lén nhìn Tiết Minh Dực, hy vọng con trai cũng chường mặt ra dạy dỗ Lâm Tô Diệp cùng bà ta.
Nhưng Tiết Minh Dực vẫn duy trì bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy lấy một cái bát sứ từ trong tủ bát đi qua.
Lâm Tô Diệp thì lại mỉm cười cho mẹ chồng ánh mắt cổ vũ, kêu bà ta tiếp tục diễn đi.
Bà Tiết thật sự tức giận, đứa con dâu xấu xa nhà cô, nếu không phải sinh ra có cái mặt đẹp thì cô có thể gả qua đây chọc giận tôi được chắc? Kiếp trước là tôi nợ cô, còn cả con trai nữa, sao thế? Vợ con đối xử với mẹ con không tốt, con không thể dạy dỗ cô ta, chống lưng cho mẹ được sao?
Bà ta than thở: “Gần đây có người thật sự chẳng ra làm sao, từ sáng đến tối bận đánh con, đánh con đến gào khóc cũng không mềm lòng.”
Tiết Minh Dực ở bên đó vẫn không mảy may đả động gì như cũ, không có bất cứ biểu hiện gì giống như người bị đánh không phải con anh.
Cơn giận của bà Tiết tăng lên hai phần, không ngờ con anh bị đánh mà anh lại không đau lòng một chút nào là sao?
Bà ta tiếp tục quở trách: “Gọi điện đòi máy khâu đã đủ lắm chuyện rồi, lại còn viết thư đòi tiền, thế này cũng không nói, nhưng con nhìn xem, còn giả gãy chân lừa người nữa chứ! Minh Dực, con nói xem có quá đáng không?”
Tiết Minh Dực ngồi thẳng tắp đoan chính, mì trong bát của anh gắp ra một ít đặt trong một cái bát khác, hoàn toàn không cảm giác được lời lên án của bà Tiết, dường như không nghe lọt một chữ nào cả.
Vợ gọi điện giọng nói thở phì phò, lúc này mẹ ruột cũng thở phì phò, anh còn có gì không hiểu nữa.
Đây là mẹ chồng nàng dâu ngầm đấu đá, muốn lấy anh ra tế trời đây mà.
Đại Quân ngồi đối diện lặng lẽ ăn mì, đặc điểm không thích nói chuyện của cậu bé giống cha, nghe nói tính cách vô cùng chậm rãi cũng theo ông ngoại, tóm lại không thích tham gia vào trận chiến với phụ nữ.
Ai tham gia thì người đó xui xẻo, ai tham gia thì người đó sai.
Quan thanh liêm khó quản chuyện gia đình, vừa xử lý không tốt đã bị kẹp ở giữa cho tức chết, còn dễ dàng khiến mẹ chồng nàng dâu bất hòa, trong nhà gà bay chó sủa, đây là bài học xương máu của vô số đàn ông.
Cứ hễ là người có chút đầu óc đều sẽ không tùy tiện bày thái độ xen vào chiến cục.
Mà Tiểu Lĩnh ở đó lại xì xụp ăn mì, ăn đến đầu đổ đầy mồ hôi, vừa văn vừa không chút nào sợ hãi tham gia vào trận chiến của bà nội và mẹ.
Cậu bé nhìn thì khỏe mạnh kháu khỉnh, trông rất thông minh lại đĩnh đạc, trái tim cũng cực lớn, cho dù bà nội và mẹ thật sự đánh nhau thì cậu bé cũng cảm thấy đó chỉ là chơi đùa mà thôi.
Cậu bé hoàn toàn không biết giữa Lâm Tô Diệp và bà Tiết là đấu đá ngầm.
Cậu bé gật đầu phụ họa, siêu lớn tiếng bảo: “Bà nội con nói không sai chút nào cả, gần đây mẹ con thật sự quá đáng, bây giờ mẹ con đánh con đến nghiện rồi, thật sự không thể đánh con như vậy, trí thức Cố nói phải…”