Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73. Ghen Tỵ

Chương 73. Ghen tỵ Chương 73. Ghen tỵ

Chương 73: Ghen tỵ

Cậu bé vừa nói vừa gắp mì lên ăn, vừa định nhét vào miệng lại nghe thấy tiếng đặt đũa của Tiết Minh Dực ở phía đối diện.

Trong nháy mắt cậu bé cảm thấy bầu không khí trên bàn cơm có hơi không đúng, vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Lâm Tô Diệp lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu bé, bà nội lại nhếch miệng cười rất vui vẻ, cậu bé vừa định cười với bà nội lại phát hiện ra cha ở phía đối diện cũng không ăn, một đôi mắt đen hun hút lạnh lùng nhìn cậu bé như thể cậu bé thiếu một trận đòn phải đánh vậy.

Cậu bé quay đầu nhìn về phía Đại Quân ở bên cạnh, Đại Quân lại nhìn cậu bé với ánh mắt đồ ngu ngốc.

Mì trên đũa của Tiểu Lĩnh vừa mới thổi nguội lại trượt vào trong bát, cậu bé nuốt nước miếng: “Sao thế ạ, đều trừng mắt nhìn con làm gì? Mì của con vô cùng ngon sao?”

Đại Quân: … Ngu xuẩn!

Tiết Minh Dực: “Ai dạy con ăn nói lung tung tung bàn chuyện thị phi về trưởng bối?”

Tiểu Lĩnh chớp mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tiết Minh Dực lập tức có cảm giác hơi không ổn. Mẹ ơi, vừa rồi có phải cậu bé đắc ý quên mình nói xấu mẹ mình rồi không?

Hỏng rồi hỏng rồi.

Cậu bé lập tức nhìn Đại Quân như cầu xin.

Đại Quân lại cúi đầu ăn mì, không để ý đến cậu bé.

Bà Tiết vốn nghĩ con trai sẽ giúp bà ta dạy dỗ Lâm Tô Diệp nhưng kết quả Tiết Minh Dực lại dạy dỗ cháu trai bảo bối của bà ta, bà ta nghiêm mặt: “Được rồi, mau ăn đi, mẹ chỉ nói vợ con có vài câu, có cần bao che khuyết điểm như thế không?”

Bà ta ngồi bên cạnh Tiểu Lĩnh an ủi cậu bé: “Cháu ngoan đừng sợ, mau ăn đi, có bà nội ở đây rồi, không ai dám đánh cháu hết.”

Tiểu Lĩnh: Thôi bỏ đi bà ơi, mẹ cháu đã đánh cháu bao nhiêu lần trước mặt bà rồi.

Cậu bé nhanh chóng cúi đầu ăn mì, sợ đến mức không dám nói chuyện.

Đột nhiên cậu bé thông minh hơn một chút, mẹ giả gãy chân gọi điện cho cha, cha lập tức trở về ngay, cái này còn cần phải nói nữa sao? Bà nội ơi, bà đừng trông mong cha đòi lại công bằng cho bà nữa!

Bà Tiết thấy Tiểu Lĩnh sợ hãi rồi đột nhiên lại cảm thấy mình rất không có địa vị.

Trước đây ông già cả ngày nói mình gây sự, thiên vị con dâu, bây giờ con dâu gây sự, sao con trai lại không dạy dỗ vợ?

Không phải truyền thống của nhà họ Tiết bọn họ mẹ chồng là nhất, đàn ông đều phải quản vợ mình sao?

Lần này bà ta vốn tức ba phần đã thành bảy phần rồi: “Không bàn chuyện thị phi về trưởng bối? Vậy vợ con nói thị phi về mẹ chồng thì sao?”

Bà ta không nói thẳng là Lâm Tô Diệp, vì khi Tiết Minh Dực không ở nhà bà ta có nói cũng vô dụng, bà ta muốn bắt chặt con trai, một lần nữa xác lập địa vị mẹ chồng của mình.

Tiết Minh Dực không trả lời ngay mà gắp mì và trứng gà đẩy Lâm Tô Diệp, kêu cô ăn.

Bà Tiết lại càng ghen tỵ hơn!

Đây là cố tình không nể mặt mình sao?

Lâm Tô Diệp nhìn thấy sắc mặt của bà ta không tốt, còn có lòng hỏi: “Mẹ, mẹ muốn ăn thì con chia cho mẹ một nửa.”

Bà Tiết rất cáu kỉnh: “Tôi chẳng thèm!” Hốc mắt của bà ta hồng lên, nhìn Tiết Minh Dực: “Con nói đi.”

Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp rồi lại nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, con không ở nhà, không biết tình hình cụ thể.”

Bà Tiết dũng cảm hẳn lên: “Không phải vừa rồi mẹ đã nói rồi sao? Những chuyện mà cô ta làm đó con tùy tiện tìm một người hỏi là có thể hỏi được ngay.” Nếu không phải sợ con trai đánh cháu thì bà ta cũng muốn kêu Tiểu Lĩnh làm chứng.

Tiết Minh Dực cân nhắc một chút: “Máy khâu chắc hẳn nên mua, con trốn học cũng nên đánh, nếu là con con đánh còn mạnh hơn.”

Anh quay đầu nhìn Lâm Tô Diệp, ánh mắt chăm chú lại hữu lực: “Giả gãy chân là không đúng.” Cho dù làm nũng hay là tức giận đều không đúng.

Lâm Tô Diệp có hơi chột dạ, dứt khoát thừa nhận sai lầm: “Em xin lỗi, không nên lừa anh mình gãy chân.” Chỉ là không nhắc một chữ tới chuyện đòi tiền.

Tiết Minh Dực gắp một miếng trứng gà chiên cho cô: “Ừm, anh chấp nhận, chân va có mạnh không? Có bôi thuốc chưa?”

Lâm Tô Diệp sợ anh đòi bôi thuốc cho mình nên vội vàng nói khỏi rồi: “Mặc quần bông mà, đến vải quần còn chưa rách, em chỉ hù dọa Dương Thúy Hoa thôi.”

Dương Thúy Hoa? Tiết Minh Dực nhíu đôi mày rậm, đợi Lâm Tô Diệp cho đáp án.

Lâm Tô Diệp lại không tiện nói, kêu anh mau chóng ăn mì, đều trương hết lên rồi.

Bà Tiết đã tức đến mười phần: “Còn bôi thuốc gì nữa? Con chưa thấy cô ta đánh con nhanh nhẹn thế nào đâu? Lắp cho cái cánh vào là có thể bay ngay…”

Tiểu Lĩnh không nhịn được nữa mà cười hô hố, phun một hớp canh mì lên áo mình.

Tiết Minh Dực nghe xong lại không tỏ vẻ gì, không nói thêm gì nữa mà chuyên tâm ăn mì.

Bình Luận (0)
Comment