Chương 74: Vô cùng ngang tàng
Anh ăn không có bao nhiêu âm thanh giống như Đại Quân nhưng tốc độ lại rất nhanh, đây cũng là thói quen tập thành ở bộ đội.
Bà Tiết nhìn con trai ăn mì mà cơn giận vọt lên tận óc: Chỉ thế? Chỉ thế? Chỉ thế thôi á? Con không dạy dỗ cô ta cũng không mắng cô ta? Ngay cả một câu nặng lời cũng không có?
Bà ta bắt đầu lau nước mắt: “Sau khi cha con mất, một mình bà già này kéo chân sau các con. Mẹ không có một chút tác dụng gì cả, chuyên khiến người chán ghét, đánh cháu trai mẹ, mẹ cầu xin thế nào cũng vô dụng. Mẹ cho tiền, mẹ xin khoan dung, mẹ còn quỳ xuống, chỉ thiếu điều nhảy sông…”
Lần này không đợi Lâm Tô Diệp nói gì, Tiết Minh Dực đã dừng đũa nhìn bà Tiết rồi chậm rãi hỏi: “Mẹ, thật sự như thế sao?”
Bà Tiết gật đầu, bực mình đáp: “Sao, thấy trời đánh cháu trai mẹ, mẹ còn trơ mắt ra nhìn được à?”
Là vô cùng ngang tàng.
Tiểu Lĩnh ra sức gật đầu với bà Tiết, đúng đó, cả ngày đánh con, ép con học hành, quá đáng!
Con ngươi của Tiết Minh Dực híp lại, nhìn về phía Tiểu Lĩnh và Đại Quân, dọa cho Toa Toa ở bên cạnh đang ăn mì cũng giật nảy mình, mì rớt vào trong bát.
Toa Toa chui vào trong lòng Lâm Tô Diệp theo bản năng, nhỏ giọng gọi: “Mẹ ơi…”
Lâm Tô Diệp ôm con gái, vuốt ve lưng kêu cô bé đừng sợ.
Đại Quân bị Tiết Minh Dực trừng mắt nhìn cũng đặt đũa xuống, ngoan ngoãn đứng dậy, trong lòng thở dài bất đắc dĩ. Ôi, bà nội lại kéo chân nữa.
Tiểu Lĩnh còn đang ở bên cạnh bà Tiết cười vui khi thấy người gặp họa, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, cậu bé đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tiết Minh Dực cũng sợ hãi đứng bật dậy.
Hu hu, sắp ăn đòn sao? Bà nội, bà không quản được mẹ cháu nhưng nhất định phải quản được cha cháu!
Tiết Minh Dực hừ lạnh một tiếng.
Hai bé trai ngoan ngoãn quỳ trước tượng chủ tịch, lần này Đại Quân ngay cả đệm hương bồ cũng không dám cầm.
Bà Tiết nôn nóng, vỗ bàn đứng dậy: “Con muốn làm gì? Vừa về đã trừng phạt cháu trai mẹ? Hai đứa nó không trốn học cũng không đến muộn, hôm nay còn đi cắt cỏ phấn hương cho heo ăn, không có công lao cũng có khổ lao, sao còn phạt tụi nhỏ?”
Tiết Minh Dực: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi.”
Bà Tiết giận dỗi: “Tức quá no rồi! Ông nội con nói quy tắc nhà mình là không thể dạy con trên bàn cơm.”
Tiết Minh Dực: “Vậy con và Tô Diệp không phải con mẹ sao?”
Bà Tiết: “…”
Con mẹ nó con về là muốn mẹ tức chết đi!
Con trai lớn rồi thật khiến người chán ghét!
Cuối cùng Lâm Tô Diệp cũng không nhịn được nữa mà nhếch môi cười.
Bà Tiết liếc thấy bộ dáng vui khi thấy người gặp họa của cô, trước đó tâm trạng đẹp như lên trời lúc này lại rớt tõm xuống kênh Nam đại.
Bà ta vốn muốn kêu con trai nói Lâm Tô Diệp một chút, sau này nghe lời mẹ chồng đừng đánh con mãi thế, cũng đừng lấy mẹ chồng ra làm thớt thái đồ ăn!
Kết quả thì sao?
Bà ta và Lâm Tô Diệp bắt chẹt nhau thì cháu trai bà ta xui xẻo, bà ta kêu con trai thu phục Lâm Tô Diệp cũng vẫn là cháu trai của bà ta xui xẻo?
Thế này còn có thiên lý sao?
Tiết Minh Dực ăn xong mì canh cũng uống hết, lại dùng nước trong súc miệng.
Anh nhìn về phía hai bé trai, Đại Quân quỳ rất thẳng còn Tiểu Lĩnh thì ngồi lên gót chân sau trông rất khó chịu, anh trầm giọng hỏi: “Đã biết sai ở đâu chưa?”
Tiểu Lĩnh gãi đầu, đáp với vẻ hờn dỗi: “Không nên nghịch rắn, không nên dọa em gái sợ ạ.”
Tiết Minh Dực: “Chuyện đó bỏ qua, bây giờ thì sao?”
Tiểu Lĩnh rất bối rối, bây giờ có vấn đề gì sao? Không phải bây giờ đang rất yên lành sao?
Cậu bé thử đáp: “Không nên… ăn mì của bà nội ạ?”
Mỗi lần bà nội đều không nỡ ăn, cứ nhất định đòi cho cậu bé và Đại Quân ăn, nếu như hai bé trai không ăn bà ta còn lau nước mắt.
Tiết Minh Dực kêu cậu bé tiếp tục suy nghĩ.
Tiểu Lĩnh: “Con biết rồi, con không nên biến cả người đen thùi lùi, không nên dùng đầu ngón tay chà bẩn vở, không nên…”
Cậu bé một hơi kể hết những khuyết điểm trên người mình một lượt, đây đều là những điểm mà ngày thường Lâm Tô Diệp lải nhải nhưng cậu bé lại không coi là chuyện to tát gì.
Tiết Minh Dực: “…”
Nhìn thấy Tiết Minh Dực vẫn chưa hài lòng, Tiểu Lĩnh gãi đầu đột nhiên lanh trí: “A, con biết rồi, con có khả năng thật ra không phải là con đẻ mà là nhặt được! Mẹ con luôn nói Đại Quân giống cha, còn con giống nhặt được!”
Lâm Tô Diệp: “…”
Tiết Minh Dực: “…”
Bà Tiết thấy thế lại bắt đầu lau nước mắt, tạo nghiệt, lấy cháu trai của bà ta ra trút giận.
Tiết Minh Dực lại không để ý đến nước mắt của mẹ mình mà nhìn về phía Đại Quân: “Con nói đi.”
Đại Quân nghĩ ngợi một chút rồi chậm rãi đáp: “Không nên thấy mẹ và bà nội cãi nhau mà không khuyên, không nên vì sai lầm của mình khiến bà và mẹ tổn thương và tức giận, càng không nên khiến bà nội khóc, la lối, quỳ xuống…”